"Mặc quần áo xong, cút ra đây.
" Anh xách cô từ trên giường xuống, cầm theo quần áo đẩy mạnh vào toilet.
Thịnh Hạ như một con rối gỗ bị anh ném vào toilet, sau lưng đụng phải bồn rửa tay, xương cốt cùng đá hoa cương va vào nhau phát ra một tiếng "Cộp".
Cô ôm bồn rửa tay, một lúc lâu không thể đứng thẳng eo.
Duệ Dạ đi ra cửa, lại nghênh đón Thịnh Viện Tuyết tiến vào đây, "Anh Duệ, sao anh lại ở đây?"
Con ngươi đen sâu của Duệ Dạ quét trên mặt cô ta một vòng, "Còn em, sao em lại ở đây?"
Thịnh Viện Tuyết cúi đầu, gò má hơi phiếm hồng, "!.
.
Là, là Tễ Phong, anh ấy bảo em tới.
"
Ánh mắt Duệ Dạ sâu thẳm: "Tiêu Tễ Phong!.
.
"
"Đúng vậy!.
.
Sao sắc mặt anh Duệ lại khó coi như vậy?" Thịnh Viện Tuyết nghi hoặc nhìn anh, sau đó liếc mắt nhìn vị trí anh đứng trước cửa, cười cười, "Thật trùng hợp, Tễ Phong nói đây là phòng của anh ấy!.
.
"
Duệ Dạ: "Tiêu Tễ Phong gọi em đến làm gì?"
"Việc này! ! Em cũng không rõ lắm, anh ấy chỉ gửi định vị cho em, bảo em tới đây.
" Thịnh Viện Tuyết giống như ngây thơ đưa điện thoại cho anh xem, hoàn toàn không có chút phòng bị.
Thịnh Hạ từ bên trong bước ra, nhìn đến chính là hình ảnh hai người thân mật dựa vào nhau.
"Sao cô lại đi ra từ đây?" Thịnh Viện Tuyết hồ nghi nhìn Thịnh Hạ vừa bước ra.
Thịnh Hạ im lặng không nói, quan sát kỹ ý đồ trên mặt cô ta.
Cô muốn xác nhận, bóng dáng mơ hồ cô nhìn thấy trước khi bất tỉnh nhân sự, rốt cuộc có phải Thịnh Viện Tuyết hay không.
Chỉ là, từ vẻ mặt của cô ta, Thịnh Hạ không nhìn thấy bộ dáng có tật giật mình.
"Tiêu Tễ Phong đang hôn mê bất tỉnh ở bên trong, không biết là có chuyện gì!.
.
" Thịnh Hạ cố tình thả chậm lại ngữ điệu, không chớp mắt quan sát phản ứng của Thịnh Viện Tuyết.
Thịnh Viện Tuyết nghe xong, không đợi cô nói hết câu, chân bước vội vã hướng tới phòng ngủ đi đến, biểu tình khẩn trường mà lo lắng.
Ánh mắt Thịnh Hạ loé loé, muốn theo sau, cánh tay lại bị Duệ Dạ khống chế, lôi về hướng thang máy.
Áp vào cửa nghe ngóng tiếng chân càng ngày càng xa, khoé môi Thịnh Viện Tuyết chậm rãi nhếch lên, đi về phía mép giường.
Cô ta căn thời gian rất chuẩn, qua nửa tiếng đồng hồ, thuốc mê trong người Tiêu Tễ Phong sẽ tiêu tan hết.
Thịnh Hạ từ thang máy đến khi đi xuống phía dưới đều bị Duệ Dạ nắm chặt cánh tay.
"Bíp bíp" Hai tiếng mở ra cửa xe, lập tức ném người vào.
Cổ tay Thịnh Hạ vô tình va phải cửa xe, cánh môi không kiềm chế được phát ra một tiếng rên, cổ tay trắng nõn của cô rất nhanh đã đỏ lên.
Không khí trong xe lạnh lẽo, hai người đều ngột ngạt, không một ai lên tiếng.
Mãi cho đến khi Thịnh Hạ không chịu nổi lo lắng trong lòng, định mở cửa xe, mới phát hiện cửa xe đã sớm bị Duệ Dạ khoá trái.
Cô nâng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông không nói một lời trước mặt, "! ! Tôi phải trở về.
"
Bàn tay Duệ Dạ đặt trên vô lăng dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô, đôi môi mỏng chậm rãi mở ra, nhếch mếp cười lạnh một tiếng: "Trở về? Trở về tìm Tiêu Tễ Phong?"
"Tễ Phong anh ấy dường như bị người khác! !.
" Nói đến một nửa, Thịnh Hạ nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường lạnh nhạt, lòng cô lạnh đi một nửa, "! ! Anh biết, có phải hay không?"
Bọn họ ở trong phòng gây ra nhiều động tĩnh như vậy nhưng Tiêu Tễ Phong như cũ vẫn không tỉnh lại, cô đều có thể dễ dàng phát hiện ra có điều khác thường, làm gì có chuyện anh không nhận ra được cơ chứ.
Cuối cùng, kể cả một câu anh cũng không thèm nói, ngược lại! !
Mượn cơ hội để nhục nhã cô.
Thịnh Hạ nghĩ đến bản thân muốn chứng minh trong sạch, ngồi trên giường còn phải nhịn xuống cảm giác xấu hổ, ngồi yên để hắn lấy tay kiểm tra, bây giờ nghĩ lại, đầu óc "Oanh" một tiếng nổ tung.
Cô trừng lớn đôi mắt, ngực như chèn một cục bông lớn, giọng nói khô khốc như du khách ở sa mạc lâu ngày, "Vì sao?"
Vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Nếu anh đã phát hiện điều khác thường, phải biết rằng đây chỉ là một vở kịch, tại sai không nói một lời mà lại đối xử với cô như vậy?
Vẻ đau đớn trong mắt cô lan tràn, nhưng không đổi lại được một chút thương tiếc từ người đàn ông trước mặt, có đôi khi ranh giới giữa yêu và không yêu quá mức chênh lệch đến nỗi ớn