Nội Tâm Của Quý Phi

Chương 5


trước sau

"Thôi Sơn ca ca, người ta rất nhớ chàng đó."

Một giọng nữ quyến rũ vang lên vừa chòi nghỉ bên hồ.

Ta và cẩu Hoàng đế nhìn nhau, đồng tử cùng run lên, tiếng nói này....

23.

Là Liễu chiêu nghi!

24.

Ai ngờ lại k1ch thích tới thế.

Đêm hôm khuya khoắt, ta lại chứng kiến được khoảnh khắc cẩu Hoàng đế bị đội nón xanh.

Ta lén nhìn cẩu Hoàng đế: "Bệ hạ, mắt thần thiếp đột nhiên mù rồi, không có nhìn thấy cái gì hết."

[Tiêu rồi, lỡ biết bí mật của hoàng thất rồi.]

[Chẳng lẽ ta sắp bị diệt khẩu sao?]

Những âm thanh thưa thớt truyền đến từ chòi nghỉ, hình như có người đi ra.

Tại thời khắc mấu chốt, cẩu Hoàng đế ôm ta xoay người vọt tới sau hòn non bộ.

[Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.]

[Cơ mà lúc nãy nhìn cẩu Hoàng đế cũng đẹp trai phết.]

Ta và hắn lén lút trốn sau hòn non bộ, thấy Liễu chiêu nghi và nam nhân tên Thôi Sơn kia chàng chàng thiếp thiếp một hồi lâu, rồi mới lưu luyến tách nhau ra.

Thôi Sơn đi được ba bước lại quay đầu lại, nước mắt của Liêu chiêu nghi cũng lăn dài trên má.

[Thật là cảm động. Hai người cố gắng ăn uống cho tốt nhé, chỉ còn vài ngày nữa thôi.]

Tâm trạng của cẩu Hoàng đế lại vô cùng tốt.

Bị đội nón xanh ngay trước mặt như thế, hắn vẫn bình tĩnh nắm tay ta về cung.

Đúng vậy, nhờ có Liễu chiêu nghi mà chúng ta cũng tìm được đường về rồi.

25.

Có lẽ là bị Liễu chiêu nghi làm tổn thương.

Cẩu Hoàng đế lại không thèm làm người nữa, đắm chìm giày vò ta.

Còn không quên hỏi ta, "Ái phi, nàng yêu trẫm không?"

Ta cũng không hiểu sao mà hắn lại cứ cố chấp với cái vấn đề này như vậy.

Nhưng thân là một Quý phí, ta vẫn có những tốt chất cơ bản: "Thần thiếp yêu người tới chớt."

[Yêu màu xanh lá mơn mởn trên đầu ngươi.]

[Yêu ngươi ngày nào cũng tự lừa mình dối người.]

Mắt hắn tối sầm lại, ta đang gặp nguy hiểm!!

Lại thêm một ngày ta không thể duỗi thẳng lưng.

Ban đêm ta mơ thấy mình biến thành một con chó nhỏ tội nghiệp, còn cẩu Hoàng đế lại biến thành một con chó to lớn hung dữ.

Đuổi theo ta suốt mười con phố rồi cuối cùng đưa ta về ổ của hắn.

Rồi sau nửa đêm, ta lại mơ thấy Liễu chiêu nghi nắm tay Thôi Sơn đến trước mặt cẩu Hoàng đế, lớn tiếng nói: "Thần thiếp đã hồng hạnh vượt tường! Ta khuyên bệ hạ đừng có không biết tốt xấu, mau mau thành toàn cho chúng ta."

Cẩu Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, rút một con d/ao găm từ đế giày, phóng thẳng tới chỗ bọn họ đứng.

Ta cũng vì vậy mà tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy, bỗng nhiên ta nghĩ tới chuyện đời trước Liễu chiêu nghi đã chớt bất đắc kỳ tử trước khi ta chớt.

Chẳng lẽ là cẩu Hoàng đến giếc người diệt khẩu đấy chứ?

Không được, Liễu chiêu nghi là tỷ muội tốt của ta.

Ta phải cứu nàng thôi!

26.

Nhưng mà cứu như thế nào cũng là một vấn đề.

Cuối cùng ta chọn cách đơn giản thô bạo nhất, đó là lặng lẽ đưa nàng rời cung!

Đến lúc đó nhất định cẩu Hoàng đế sẽ không tiếc tiền để cho người tìm kiếm nàng.

Trời Nam đất Bắc rộng lớn như vậy biết đâu mà tìm!

Vì thế ta lại nhân lúc cẩu Hoàng đế thượng triều, lẻ vào tư khố của hắn để trộ/m một xấp ngân phiếu dày cộp.

Nói gì thì nói, cũng đâu thể để tỷ muội tốt của mình chịu khổ được.

Khi ta lao vào cung của Liễu chiêu nghi, thấy nàng và cung nủ đang ngồi xổm quanh cái bếp lửa nhỏ để nướng khoai.

Mùi hương này đã lập tức lôi cuốn ta.

Liễu chiêu nghi vẫy tay gọi ta: "Thu à, vào đây ăn cùng đi."

Ta lau nước miếng, ngồi xổm bên cạnh nàng, ôm củ khoai mật lấp lánh ánh kim, bắt đầu nhấm nháp.

"Thu à, nếu bây giờ ta mà gặp được chân ái đời mình thì phải làm sao bây giờ?" Liễu chiêu nghi ăn xong, kiếm chuyện để nói.

"Còn làm sao nữa, đương nhiên là - phải nắm bắt rồi!"

Liễu chiêu nghi trầm ngâm gật đầu: "Không hổ danh là tỷ muội của ta, nói rất hợp lý, à ngươi cũng yên tâm, người ta thích không phải là tên cẩu tử Tạ Tư Thẩm kia đâu, trừ ngươi ra thì làm gì có ai vừa mắt hắn đâu."

[Ta biết, ngươi để mắt tới Thôi Sơn chứ gì.]

[Tuy nhìn thì hơi kém cẩu Hoàng đế một chút, nhưng cũng coi là một mỹ nam.]

Lúc này Liễu chiêu nghi cũng không thuận theo ta nữa,
mà cứ cãi qua cãi lại rằng Thôi Sơn đẹp trai hơn.

Ta với nàng cũng có một cuộc chiến nảy lửa.

"Bệ hạ giá lâm----" cung nữ nhìn về phía sau chúng ta, điêng cuồng nháy mắt ra hiệu.

27.

Thôi xong!

Ta sợ quá, vội vàng rút ngân phiếu ra đưa cho Liễu chiêu nghi: "Xuân Hà, chạy mau!"

Là tỷ muội thì những lúc nguy cấp cũng tin tưởng nhau tuyệt đối, không thèm hỏi gì thêm mà nhanh chân bỏ chạy luôn.

Nhưng mà nàng chạy nhầm hướng rồi, đụng phải cẩu Hoàng đế vừa mới vào cửa.

Cẩu Hoàng đế dường như không nhìn thấy Liễu chiêu nghi, lập tức đi tới trước mặt ta, ôm chặt: "Mới sáng ngày ra mà không thấy ái phi đâu, lòng của trẫm luôn cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác rất trống rỗng."

Vất vả lắm ta mới chui đầu ra khỏi vòng tay của cẩu Hoàng đế.

Thấy Liễu chiêu nghi vẫn còn đứng ngây ra đó, da đầu ta tê dại.

[Xuân Hà đừng có dừng lại! Chạy đi! Nếu không chạy thì cũng không còn mạng đâu!]

[Cẩu Hoàng đế đã biết chuyện của ngươi và Thôi Sơn rồi!!!]

Liễu chiêu nghi mở to mắt ra nhìn, ta nghĩ cuối cùng nàng ta cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề rồi nên tính bỏ chạy.

Kết quả, nàng lại phủi phủi tay rồi quay về, tiếp tục ngồi xổm bên bếp lửa để nướng khoai.

Ta lo, ta thực sự lo lắng lắm luôn, nên hét thẳng ra:

"Liễu Xuân Hà ngươi không muốn sống nữa có đúng không!"

Liễu chiêu nghi nhìn ta rồi lại nhìn cẩu Hoàng đế: "Cẩu.... à nhầm, Bệ hạ, người mau nói với Diêu Thu Nhi đi, dù sao Thôi Sơn cũng là do ngài giới thiệu cho ta mà."

Lần này đến lượt ta khờ, đây là kịch bản gì thế?

[Các ngươi chơi vui ghê luôn á.]

28.

Cẩu Hoàng đế cũng gia nhập hội ngồi xổm nướng khoai.

Chẳng qua khoai hắn nướng đều chui hết vào bụng ta mà thôi.

Liễu chiêu nghi dùng đôi mắt mong chờ nhìn vào củ khoai nướng trong tay ta, quay đầu hỏi cẩu Hoàng đế: "Có thể cho ta một củ không? Tốt xấu gì ta cũng là chiêu nghi, bệ hạ không thể bên nặng bên nhẹ như này được."

Cẩu Hoàng đế ngườm nàng ta một cái: "Ta cứ thích bên nặng này đấy, tự đi mà lột vỏ, không thì kêu Thôi Sơn lột vỏ cho."

Liễu chiêu nghi tức giận đem hết chỗ khoai nướng đi.

Ta ăn no, bắt đầu tò mò: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

[Nếu không nói cho ta biết thì ta sẽ nghẹn chớt cho mà coi.]

Liễu chiêu nghi chỉ vào cẩu Hoàng đế: "Ngươi hỏi người này ấy."

Cẩu Hoàng đế chậm rãi lau tay: "Chuyện này nói ra thì dài lắm."

"Thì nói ngắn ngắn thôi."

[Mười từ có xong không?]

Nghe xong, ta cũng không hiểu lắm đâu nhưng mà rất cảm động.

Hậu cung của cẩu Hoàng đế, ngoại trừ ta ra thì toàn bộ ai nấy đều có mối.

Từ Hoàng hậu cho tới Chiêu nghi hay Mỹ nhân, đều được thương lượng đàng hoàng về phân vị và giá cả, sau đó thả người ở trong cung cho ăn no uống say, rồi sau đó mới lợi dụng thế lực gia tộc sau lưng họ.

Trong các loài chóa thì cẩu Hoàng đế đúng là đồ chóa nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện