em muốn đi theo xem một chút."Chu Hải gật đầu với Lương Hồng Cương: "Được, đi theo tôi.”Càng đến gần mùi máu càng tanh nồng làm gắt mũi.Chu Hải đưa tay kéo khẩu trang ra ngoài một chút, hình như động tác như vậy có thể làm cho bản thân có một không gian hô hấp khá rộng rãi.
Pháp y cũng là người, họ cũng có phản ứng của người bình thường.Động tác này của Chu Hải cũng là một phương pháp ám chỉ tâm lý, pháp y phải điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý của mình.
Nếu không mỗi ngày tiếp xúc với hiện trường giết người, đã sớm điên rồi.Mặc quần áo điều tra màu trắng và giày màu xanh, bước trên cát mềm mại phát ra một tiếng xào xạc nhẹ.Nhiều cảnh sát hình sự nhìn về phía họ rồi đi lên hơn ba mươi mét, đi vòng quanh bụi cây.
Toàn bộ diện mạo của thi thể nữ bày ra trước mặt Chu Hải.Cho dù là Chu Hải đã quen với sống chết, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.Thi thể thiếu nữ này, đầu nằm nghiêng trên mặt đất về phía bụi cỏ, mái tóc dài xõa loạn trên đỉnh đầu, toàn bộ khuôn mặt đã bị chặt nát.
Xương mũi và hai nhãn cầu đã mất, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một khối da còn sót lại xen lẫn tóc.
Quả thật đã không cách nào nhìn thấy dáng vẻ của người chết.Trên người nạn nhân đều bị chém và cắt, không có vết đâm.Vú trái đã mất hết, bên phải cũng chỉ còn lại một nửa.
Bộ phận không trọn vẹn không biết là bị cắt đứt hay là bị chó hoang gặm nhấm.Xác chết giơ tay lên trên đỉnh đầu, trên cổ tay có dấu vết trói buộc, phía dưới tay có một sợi dây thừng màu xanh da trời.Vậy mà làm cho người ta run lên là sợi dây này được buộc thành nơ.Bàn tay của nạn nhân bị thương nặng, ngón áp út, ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay phải chỉ còn một phần da nối liền.Lòng bàn tay có vết trầy xước, tất cả các vết thương ở chân tay và mặt, có phản ứng sống bình thường.Vết thương ở bụng, nội tạng đã lòi hết ra ngoài không còn trọn vẹn, chỉ có vết thương trên hai chân tr,ần trụi ít hơn.Ngoại trừ vết trầy xước trên đầu gối, chỉ có bốn vết cắt trên đùi.
Tuy nhiên vết thương rất sâu, vết thương ở đầu gối, mông và mắt cá chân, có lẽ là để ngăn chặn nạn nhân chạy trốn hoặc trút giận.Lương Hồng Cương ở phía sau Chu Hải nôn khan vài tiếng, trong nháy mắt bỏ chạy.
Cậu ta thật sự chịu không nổi, mùi máu tươi nồng nặc làm cho dạ dày cậu ta quay cuồng ngay lập tức.Chu Hải ngồi xổm trước người nạn nhân, nhìn kỹ mặt và ngực bụng của nạn nhân, mép vết thương có rất nhiều dấu vết cắn xé.Có lẽ là do những con chó hoang kia gây ra cho xác chết, nó tạo ảnh hưởng lớn đến việc khám nghiệm tử thi.Chu Hải yên lặng đếm, ánh mắt nhìn qua tổng số vết thương cộng lại không dưới trăm chỗ, một nửa đều là vết sâu có thể thấy được xương.Lúc này Bàn Tử đi tới còn cầm máy ảnh tiếp nhận công