"Tôi hỏi đấy! Ngày hôm qua khi điều tra hành tung của những người kia, tôi đã cầm ảnh của từng người để hỏi, vậy nên ông ta mới nhớ kỹ.
""Đội trưởng Vương, chúng ta qua đó xem sao.
"Ba người bèn đi qua rừng cây, đến bên cạnh một con đường nhỏ khác mới nhìn thấy nơi tìm ra hiện trường vụ án.
Tính theo số bước đã đi thì khoảng cách xấp xỉ 50m.
Với khoảng cách như vậy thì có lẽ thiết bị lấy sáng là đèn pin hoặc đèn flash của di động.
Lúc này trời đã sáng choang, Bàn Tử đã xách đồ đến để làm việc.
Mã Khả Khả ngồi quỳ trước một cây đại thụ, hai tay vòng quanh thân cây, cổ tay bắt chéo bị trói chặt lại, quanh người có chút cành khô và lá thông khô, cố ý chất đống ở sau lưng cô bé.
Thứ buộc chặt cổ tay lại là một đoạn dây giày.
Phát hiện này khiến Chu Hải và Bàn Tử vui vẻ.
Đối với vật dùng để trói như vậy, có khả năng lấy được DNA của hung thủ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là kẻ đó không mang bao tay.
Bàn Tử nhìn quanh một vòng, địa điểm được chọn quả thật là "thiên thời địa lợi nhân hòa".
Bởi vì trên mặt đất ngoại trừ lá khô và đất đá cằn cỗi ra thì chẳng để lại một dấu chân nào.
Hung thủ chọn được địa điểm gây án như thế này, tốn không ít công sức đâu nhỉ.
Nếu không phải vì trường học tăng cường tuần tra cảnh giác thì sợ là sáng sớm hôm nay đã không thể tìm ra được thi thể.
Có lẽ cũng vì sợ bảo vệ cho nên hung thủ không thể cầm dây giày đi một cách kịp thời.
Bàn Tử nhanh chóng mở đường điều tra, để Chu Hải đến gần quan sát, dường như sự ăn ý giữa hai người đang tăng dần.
Chu Hải đến gần Mã Khả Khả.
Nói thật thì sau cuộc trò chuyện hôm qua, hắn vẫn rất nghi ngờ cô bé dối trá này.
Không ngờ được rằng hôm nay cô bé đã trở thành một cái thi thể.
Đầu của Mã Khả Khả khẽ tựa vào cành cây, tóc dài nửa đầu trước hất tung lên, rối bù, che đi khuôn mặt.
Cô bé mặc trên người chiếc áo đồng phục ngắn tay, phía dưới là váy ngắn màu xanh hải quân có hai sọc kẻ.
Hai chân sau đầu gối hướng về phía trước, uốn lượn thành hình chữ M, ngồi quỳ ở trước cây đại thụ.
Nếu không xuất hiện ở nơi thế này, người bình thường thấy