Bàn Tử đi tới từ sau lưng, nhe hàm răng trắng ngần.
Quàng tay lên vai đội trưởng Hoàng rồi nhướng mày nhìn mấy người phụ nữ ngoài cửa sổ.“Tôi bảo này đội trưởng Hoàng! Sao anh không động não tí đi nhỉ? Đây là chiếc điện thoại người ta dùng cho công việc và cuộc sống bình thường.
Còn chiếc khác là để hẹn hò gái bao chứ làm gì nữa!”Đội trưởng Hoàng phì cười.“Nói cứ như là cậu từng trải lắm ấy, vừa rồi tôi cũng nghĩ đến điều này.
Nhưng điều này chỉ có thể chứng minh điều gì chứ? Là cuộc sống riêng tư của anh khá phức tạp!”Chu Hải hơi nheo mắt lại, đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt đội trưởng Hoàng.
Ngay lập tức rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, phân tích.“Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và giàu có nhưng chưa kết hôn, vậy thì anh ta có gì phải giấu giếm? Suy cho cùng, mọi người quen biết với anh ta đều biết rằng đời tư của anh ta rất nát.
Vậy thì, tại sao anh ta vẫn phải dùng hai chiếc điện thoại? Tại sao còn phải che giấu sự thật mình có rất nhiều bạn gái chứ?Nhìn những người ngoài cửa sổ, họ gặp nhau mà dường như không cần quan tâm đến sự tồn tại của đối phương, còn chửi bới nhau nữa.
Vậy tức là Bành Vũ Hoa không hề che giấu quan hệ qua lại giữa bọn họ.
Dường như anh ta còn thấy tự hào về điều đó! Vậy thì anh ta đang che giấu điều gì? Hay nói cách khác anh ta cần giấu những điều bỉ ổi này trước mặt ai?”Đột nhiên đội trưởng Hoàng ngộ ra và đấm vào tường.“Đúng thế! Điều này có nghĩa là có một người phụ nữ không cần liên lạc kiểu như vậy.
Thật ra mối quan hệ của cô ta và Bành Vũ Hoa rất thân thiết và đó cũng là điều mà Bành Vũ Hoa quan tâm nhất.
Người này có khả năng cao là kẻ sát nhân nhất.”Chu Hải bấm vào một thư mục trên máy tính bảng, lấy ra một bức ảnh chụp bàn tay của người đã khuất.“Còn nữa, anh nhìn vào bức ảnh này đi.
Ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái của người chết từng đeo một chiếc nhẫn, nếu ngón tay này đeo nhẫn thì người đó đã đính hôn hoặc có quan hệ tình cảm.
Nhưng tại sao chiếc nhẫn lại biến mất?”Đội trưởng Hoàng cầm lấy chiếc máy tính bảng và lật qua các bức ảnh, chỉ thấy một chuỗi ảnh đen xì.“Cậu lưu hết tất cả ảnh hiện trường vụ án thậm chí là cả ảnh người chết trong máy tính cá nhân là định để tối về nhà xem sao?”Vẻ mặt Chu Hải đơ cứng và lạnh lùng mất mấy phút.“Anh có xem không?”“Xem!”Đội trưởng Hoàng liền cúi đầu xuống, phóng to ngón tay của người chết trong ảnh ra toàn màn hình, dí sát mắt xem thật kỹ: “Ý cậu là kẻ sát nhân đã lấy chiếc nhẫn phải không?”“Phải!”“Sao vết đeo nhẫn của người chết nhìn lại quen thế nhỉ?”Bàn Tử cũng thò cái mặt to của mình sát lại gần để xem.“Cảm giác như là có