Bồ Thần cũng muốn được dựa sát vào Tần Dữ, nhưng rào cảm tâm lý khắc sâu vào xương tủy khiến cô không thể tùy ý làm theo ý mình.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trên đường đến căn tin, một tay của cô vấn nhét vào trong túi của Tần Dữ, có rất nhiều lần cô muốn được dắt tay anh cùng anh túm tụm, rốt cuộc chỉ âm thầm mong muốn.
Dùng từ người tới kẻ lui tấp nập trong căn tin cũng không phải nói quá.
Người khác đi căn tin để lấy cơm, đều là nhìn dãy nào ít người thì chọn dãy đó, Tần Dữ không như vậy, cách làm của anh trái ngược, chỗ nào đông người thì anh đến đó xếp hàng.
Dáng vẻ không chút hoang mang, rất hưởng thụ cảm giác xếp hàng.
Thân hình anh cao to thấy được rõ ràng, lại đi cùng với gương mặt không thể chê vào đâu được, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm ánh nhìn của mọi người.
Bồ Thần muốn đứng sau lưng anh, yên lặng làm một người xếp hàng lấy cơm bình thường, nhưng Tần Dữ không chịu, cầm lấy cổ tay cô bắt cô phải đứng song song với mình.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Bồ Thần vô cùng lo lắng không yên.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
[Chúng ta đổi sang dãy khác được không, bên này đông người.]
Tần Dữ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đông người chứng minh bên này đồ ăn ngon."
Bồ Thần không nhịn nổi bật cười.
[Tần Dữ.]
Tần Dữ giật mình nhìn chằm chặp vào tên mình.
Trước nay cô chưa từng gõ hai chữ tên anh cho anh xem, trong nháy mắt anh tự động lồng ghép giọng nói cô vào đó.
Bồ Thần gõ chữ tiếp: [Có quá nhiều người nhìn chúng ta]
Tần Dữ cười nói: "Anh thì sợ bọn họ không nhìn."
Bồ Thần: "..."
Thấy anh căng thẳng như vậy, trong lòng cô có thêm vài phần ngọt ngào.
Cô vẫn nói lời thật lòng với anh: [Chẳng có nhiều người theo đuổi em vậy đâu, chỉ có anh mới xem em như bảo vật.]
Tần Dữ nhìn cô: "Em vốn là vậy mà."
Lời thẳng thắn bộc trực của anh khiến cô luống cuống còn hơn cả những ánh mắt dò xét xung quanh.
Tần Dữ không nói chuyện nữa, lấy điện thoại gửi cho cô: [Bé Thần, em nên dần thích ứng chuyện anh là bạn trai của em, không còn là bạn cùng bàn của em. Ngoài ra, khi em gửi tin nhắn cho anh, có thể ghi thêm tên của anh vài lần.]
Anh lặp lại lần nữa câu nói mà anh nói với cô lúc tan học: [Em có thể dính sát vào anh thêm một chút không?]
- -
Dáng vẻ Bồ Thần bám người bị bạn cùng phòng nhìn thấy, hơn tám giờ tối hôm đó, trong bóng tối nặng nề, dưới ánh đèn mờ ảo, cô và Tần Dữ hai người đứng dưới lầu tòa nhà ký túc xá, là nơi mà mấy cặp đôi hay đứng lại mỗi đêm anh yêu em yêu trước khi xa nhau.
Ban ngày Tần Dữ không hài lòng vì cô không dính lấy anh, bây giờ xung quanh không có mấy ai qua lại, Bồ Thần chủ động quàng qua cổ anh, tựa sát vào lồng ngực anh, cô ngẩng đầu, cằm gõ lúc có lúc không lên ngực anh.
"Em đừng cọ nữa." Chất liệu áo khoác thể thao không mềm mại. Tần Dữ đưa một tay ra giữa lấy cằm cô, "Cọ có đau hay không?"
Bồ Thần cũng chẳng yếu ớt đến thế, lắc đầu.
Một tay Tần Dữ kéo dây kéo áo khoác, bên trong là áo len màu đen, chất liệu khá mềm mịn, anh giữ đầu cô ấn lên ngực mình: "Được rồi, bây giờ có thể cọ."
Bồ Thần cong khóe miệng, áp hết một nửa bên mặt lên người anh.
Hai cánh tay vững chãi của Tần Dữ ôm cô vào lòng, anh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, nói: "Em như thế này anh không nhìn thấy em, ngẩng đầu lên."
Bồ Thần đành phải ngẩng lên lần nữa, Tần Dữ cúi đầu xuống, cùng chống mũi với cô, đã không còn phân biệt được là hơi thở ai nữa rồi.
"Lần tới anh về nước có thể là cỡ một tháng nữa." Anh nói.
Bồ Thần hơi rụt đầu, tỏ ý đã biết.
Ngay trong giây phút cô gật đầu, môi hai người lướt qua, thấm nhuần độ ấm của nhau.
Nụ hôn như có như không kia tựa như sợi lông vũ quét ngang lòng, dịu dàng lưu luyến.
Tần Dữ chọc cô: "Phải một tháng nữa mới được gặp mặt, vậy em có thể hôn anh ba mươi cái không? Mỗi ngày một cái không xem là nhiều."
Bồ Thần chớp chớp mắt, lông mi hai người lồng vào nhau, cô nghiêng đầu sang một bên, tìm góc độ thích hợp, ngậm bờ môi dưới của anh.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cảm giác tê dại đó vọt tới từng đầu ngón tay.
Mùi hương trên người anh thâm nhập vào phổi cô theo từng hơi thở.
Một cái, hai cái, trong lòng cô đang im lặng đếm.
Cùng đếm như vậy còn có Tần Dữ, khi đếm tới cái thứ ba mươi, anh nhận ra Bồ Thần hơi khựng lại chút, ngay lúc anh nghĩ cô hôn đủ ba mươi cái thì rút lui, môi cô lại phủ lên lần nữa, hôn anh thêm hai cái nữa.
Anh giả vờ không biết, "Nhanh vậy mà đã hôn xong rồi sao? Có đủ ba mươi cái không đó? Không cho phép được ăn bớt ăn xén."
Bồ Thần gật đầu, ánh mắt cô mang theo ý cười, nhìn kỹ còn thấy có vài phần chột dạ. Cô lén lút hôn anh thêm hai cái.
Trước kia cô không hiểu, tại sao dưới tòa nhà ký túc xá lại có nhiều cặp đôi như vậy, rõ ràng là cả ngày đã ở bên nhau, nhưng chỉ cần tới đêm khi nói lời tạm biệt, vẫn đứng đó cả nửa buổi trời lưu luyến như cũ.
Bây giờ thì cô đã hiểu.
Bám dính nhau tới tám giờ rưỡi, Bồ Thần buông Tần Dữ ra, lấy điện thoại trong túi áo khoác: [Anh nhanh về đi, về trễ quá bà ngoại anh sẽ lo lắng.]
Từ trường về nhà bà ngoại anh hơn hai tiếng đồng hồ lái xe, kẹt xe thì nói không chừng phải mất ba tiếng đồng hồ.
[Về tới nhà chúng ta trò chuyện bằng điện thoại.]
Tần Dữ muốn ở cùng với cô thêm một lúc, Bồ Thần không chịu, kéo tay anh đi về phía chiếc xe.
"Thế để anh đưa em về ký túc xá trước."
Bồ Thần: [Em muốn tiễn anh.]
Ánh mắt cô nhìn anh năn nỉ.
Tần Dữ thỏa hiệp, nhéo nhéo ngón tay cô.
Xe đậu cách đó không xa, đi bộ không tới hai phút.
Tần Dữ ngồi lên xe, quay kính xe xuống, "Cục cưng, qua cho anh ôm thêm chút."
Bồ Thần dựa sát vào ghế lái, hai cánh tay dài của anh vươn ra khỏi cửa xe, ôm cô chặt chẽ, "Đợi đến khi anh lái xe đi, không cho phép em khóc, nếu mà em khóc, anh không nhìn thấy không thể dỗ dành em."
Bồ Thần cãi lại: [Em không phải đồ khóc nhè.]
Tần Dữ cười cười, không vạch trần cô, kỳ nghỉ hè anh ra nước ngoài đi học, cô tiễn anh ra sân bay, đợi anh vào trong, nghe nói sau đó cô khóc tới nỗi mắt sưng cả lên.
Anh hôn lên trán cô một cái, "Tạm biệt cục cưng."
Bồ Thần vẫy tay với anh, đáy mắt ngập tràn sự bịn rịn.
Chiếc xe dần dần rời đi, Tần Dữ nhìn cô từ trong kính chiếu hậu tay cô vừa vẫy chào, bức chân lại bất giác chạy tới trước vài bước.
Anh lái xe thật chậm, người hai bên đường chạy vụt vượt qua anh.
Nhưng mà có lái chậm tới đâu thì cũng phải tới ngã rẽ.
Khi đèn đuôi xe rẽ đi không còn nhìn thấy nữa, Bồ Thần buồn bã mất mát, vành mắt không kiềm chế được mà đỏ bừng, lúc nãy cô còn hứa hẹn mạnh bạo trước mặt Tần Dữ, nói mình không phải là đồ khóc nhè.
Về đến kí túc xá, cả ba người bạn cùng phòng đều có mặt.
Trừ Trác Huyên, hai người bạn kia cùng chọc ghẹo, nói là khi nãy đã nhìn thấy cảnh mỹ nhân mềm mại dưới tòa nhà ký túc xá.
Bồ Thần lấy tay chống trán, nghĩ tới cảnh đó bản thân cô cũng thấy ái ngại.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngồi yên tĩnh ở bàn học một lúc, cô thu hồi tâm tư, cô mở máy tính nói chuyện video với bố.
Bồ Vạn Lý nhanh chóng nhận cuộc gọi video, điều chỉnh lại camera.
Trong camera vọng lại âm thanh huyên náo, sau lưng bố thỉnh thoảng có người nào đó đi ngang loạn xạ vào camera, Bồ Thần nhìn kỹ chỗ bố đang ngồi, đây là quán lẩu của một gia đình kinh doanh trong hẻm.
[Bố với thầy Lục của con ra ngoài uống rượu tán gẫu.] Nói rồi, Bồ Vạn Lý cầm ly bia trong tay mình lắc lư trước ống kính camera, đặt ly bia xuống xong lại nói chuyện với con gái: [Bố uống nhiều nhất được hai chai, không uống thêm.]
Bồ Thần cười, mang thêm chút ít nhõng nhẽo: [Mọi người thừa dịp con không ở nhà, lén lút ra ngoài ăn lẩu.]
Bồ Vạn Lý cũng cười: [Chờ con được nghỉ học về nhà, bố mời con đi ăn.] Ông nói với con gái: [Con chào hỏi một tiếng với thầy Lục của các con đi này.]
Sau đó, camera chuyển sang bên chỗ Lục Bách Thanh, thầy mặc áo sơ mi đen ngồi đối diện với bố, vị này là nam thần trong mắt của mọi người, bước xuống khỏi nơi cao quý đi vào tiệm sửa xe và nơi đầy mùi khói lửa này.
"Tần Dữ về rồi à?"
"..."
Xem ra không có chuyện gì che được mắt thầy Lục, Bồ Thần thẳng thắn: [Dạ, hôm nay anh ấy đi học chung với em một ngày. Thầy Lục à, sao thầy biết Tần Dữ vừa về? Tần Dữ nói với thầy ạ?]
Lục Bách Thanh: "Em ấy đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh không biết chụp từ khi nào, còn đặc biệt đánh dấu vị trí, rõ ràng là muốn cho thấy đang ở trường của em, em ấy chỉ sợ người ta không biết mình đang ở cùng một chỗ với em thôi."
Bồ Thần không bày ra gương mặt tươi cười nữa, còn còn chưa kịp xem vòng bạn bè, không biết Tần Dữ đã đăng trạng thái gì.
Chủ đề nói chuyện sau cùng không tránh khỏi Bồ Văn Tâm, bây giờ Lục Bách Thanh nói chuyện không cần quanh co lòng vòng, "Em có biết cụ thể thì ngày nào cô em về không?"
Bồ Thần: [Cô không nói, gần đây cô ấy rất bận, hạng mục đang tới giai đoạn cuối, ngày nào cũng tăng ca họp hành, em với cô ấy đã không gọi video hai hôm nay rồi. Chờ lần tới em hỏi chuyến bay của cô ấy mấy giờ.]
Lục Bách Thanh: "Không cần đâu, em hỏi rồi ngược lại khiến cô ấy còn suy nghĩ nhiều thêm, thầy tự tìm người đi nghe ngóng." Đã rất lâu rồi anh ấy không cho cô ấy bất ngờ gì.
Bồ Thần không dây dưa thầy và bố ăn lẩu nữa, tự mình kết thúc cuộc gọi.
Cô vẫn nhớ rõ lời Lục Bách Thanh mới nói lúc đầu câu chuyện, cô bấm vào vòng bạn bè xem trạng thái của Tần Dữ.
Tần Dữ đăng lên một tấm hình phong cảnh ngày đầu mùa đông, là con đường nhỏ đi tắt tới quán ăn vặt lúc bọn họ học cấp ba, chỉ có duy nhất tấm ảnh này, không có câu chữ gì đính kèm.
Đăng chút tâm tư nhỏ này trong vòng bạn bè kèm cả vị trí, để người ta biết anh về nước thăm cô.
Tần Dữ chưa từng tag tên cô trong vòng bạn bè, nhưng lại dùng hình của cô thiết kế thành trang bìa trong vòng bạn bè.
Sau khi bấm like bài đăng này xong thì Bồ Thần thoát ra khỏi wechat, mở album ra xem ảnh và video mà mấy ngày nay cô chụp chung với Tần Dữ, album của cô toàn bộ là từng li từng tí mà cô tích cóp trong mấy mấy năm nay với Tần Dữ.
"Bồ Thần, sáng mai cậu vẫn đi thư viện chứ?" Trác Huyên hỏi cô.
Sáng mai bọn họ không có tiết học, như trước đây thì hai người bọn họ đều sẽ đến thư viện đọc sách làm bài, chẳng qua khi Tần Dữ về, cô ấy không chắc Bồ Thần có thời gian hay không.
Bồ Thần gật đầu, [Đi, sáng mai chúng ta cùng đến căn tin ăn sáng.]
Cô cất điện thoại đi, từ trong túi xách lấy một bộ đề chính thức của tiếng Anh cấp sáu ra, bắt đầu tính toán thời gian làm bài.
Bạn cùng phòng nằm ở giường kế bên thấy Bồ Thần làm bài thi, bị kích thích chút xíu, cô ấy lại thở dài, lẳng lặng tắt đi chương trình thi tuyển thần tượng, lấy từ trên kệ sách bộ đề thi chính thức của tiếng Anh cấp bốn vừa mua chưa bao lâu.
Gần nửa năm không mò tới đề thi để làm, có không ít từ vựng nhìn thì thấy vừa quen vừa lạ, mà Bồ Thần và Trác Huyên sớm đã bắt đầu làm đề thi cấp sáu.
Bồ Thần còn chưa làm xong đề thi, đã có cuộc gọi thoại tới.
Tần Dữ hỏi cô: "Cục cưng, em đang làm gì đó?"
Bồ Thần: [Em đang ở lý túc xá.]
"Vậy mở video nói chuyện với anh."
Bồ Thần: [Không phải anh đang ở trên đường sao? Lo lái xe cho đàng hoàng.]
Tin nhắn cô còn chưa gửi đi, lời mời video call của Tần Dữ đã đến, Bồ Thần đành phải bấm nhận cuộc gọi.
Tần Dữ cầm điện thoại quét hết một vòng, "Anh dừng xe ghé cửa hàng tiện lợi mua nước, không có lái xe."
Lần này là dùng điện thoại để mở video, Bồ Thần không có cách nào gõ chữ tán gẫu, chỉ có thể lắng nghe anh nói.
Tần Dữ nhìn kỹ vào mắt cô, không đỏ, không có dấu vết từng khóc, lúc này anh mới an tâm. Mà cũng có thể do rơi không nhiều nước mắt, bây giờ đã khô rồi nên không còn nhận ra.
Lúc này không khóc là tốt rồi.
Đi cửa hàng tiện lợi mua nước cũng chỉ là một lời ngụy trang, anh dừng xe bên vệ đường là muốn video call với cô, anh sợ khi anh rời đi cô lại lén lút lau chùi nước mắt, như vậy anh có thể kịp thời vỗ về cô.
Về đến nhà bà ngoại, người trong nhà còn chưa ngủ, ông bà ngoại và mẹ đều ở ngoài phòng khách xem tivi.
Tần Minh Nghệ nghiêm mặt lại, chỉ nhếch mí mắt lên nhìn anh đi vào biệt thự.
Chào hỏi xong, Tần Dữ ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, "Chẳng phải con đã nói mọi người không cần chờ con, đi ngủ sớm một chút rồi sao?"
Bà ngoại lấy một hộp sữa bò cho anh: "Nhìn thì thấy là đang chờ cháu, nhưng mà thực tế ấy hả, là hôm nay bà với ông ngoại cháu uống nhiều cà phê quá, không thể nào đi ngủ sớm được."
Tần Dữ cười: "Bà đừng có nói thật nha."
Anh lấy mấy món quà từ trong ba lô mang theo bên người, là anh đặc biệt lựa chọn cho ông và bà ngoại.
Đương nhiên cũng có một phần của mẹ.
Tần Minh Nghệ hiện tại vẫn canh cánh trong lòng chuyện anh về nước sớm, miễn cưỡng nhận lấy món quà.
Là một chai nước hoa số lượng giới hạn, cũng coi như biết làm vừa ý.
Cũng có lẽ do Tần Dữ chân thành chuẩn bị món quà nhỏ này, cơn giận của bà cũng tiêu tan đi phân nửa.
Bà ngoại thúc giục Tần Dữ đi tắm rửa nghỉ ngơi, "Có chuyện gì thì mai chúng ta từ từ nói, còn thời gian mà."
Chờ Tần Dữ lên lầu, bà ấy mới quở trách con gái: "Con cũng thật là, nghiêm mặt liếc nhìn không mất hứng sao? Nó đi thăm Bồ Thần thì con cứ để nó đi, người trẻ tuổi yêu đương đều như vậy, lúc ban đầu khi con yêu đương với Hà Quân Thạc..."
"Ây da, mẹ à--" Tần Minh
Nghệ bất lực cắt ngang: "Chuyện từ hồi xửa hồi xưa, mẹ đừng nhắc tới có được không?"
"Con chê mẹ phiền chứ gì, Tần Dữ nhất định cũng chê mẹ nó phiền phức."
"..."
Tần Minh Nghệ bị uất ức tới mức lòng nghẹn lại, hết lần này tới lần khác đều không thể hận ngược lại mẹ của mình.
Bà ngoại: "Con cũng đừng ủ rũ mặt mày nữa, mẹ với bố con nhìn không thoải mái, sáng mai con đi dạo phố với mẹ, mua cho Tần Dữ vài bộ quần áo mùa đông mang đi, nó ở trong trường bận rộn, nhất định là không có thời gian đi mua quần áo cho mình."
Tần Minh Nghệ nhìn chai nước hoa trong tay, "Mua rồi nó cũng không mang đi, nó chê hành lý phiền phức. Tháng mười hai có thể con sẽ sang đó công tác, tới lúc đó con mang cho nó."
- -
Trung tuần tháng mười hai, Bắc Kinh đã có tuyết rơi.
Bồ Thần vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng với màu đông ở Bắc Kinh, gió to, vừa lạnh lại con vừa khô hanh.
Buổi tối bước ra khỏi phòng tự học, nhìn thấy hoa tuyết bay bổng phiêu lãng, trên mặt đất rơi một lớp trắng xóa, cô không để ý đến cơn gió lạnh thấu xương, lấy điện thoại ra quay một đoạn clip ngắn gửi cho Tần Dữ.
Cô hiếm hoi làm phiền tới anh.
[Tuyết rơi trên đường ở Bắc Kinh.]
[Chỗ anh có lạnh hay không?]
Tần Dữ nhìn xong đoạn clip ngắn, trả lời cô: [Lạnh chứ, lạnh không kém chỗ em đâu.]
[Em yêu, lát nữa anh trò chuyện với em, hôm nay mẹ anh đến Boston công tác, vừa mới đi đón ở sân bay về, để anh sắp xếp cho mẹ xong xuôi trước cái đã.]
Bồ Thần: [Em không vội, anh làm việc trước đi.]
Tần Dữ nói: [Là anh vội muốn nói chuyện video với em.]
"Mặc áo vào, đừng để lạnh." Tần Minh Nghệ lấy áo phao lông vũ từ trong xe đưa cho anh.
Tần Dữ vừa mặc vào, một cuộc điện thoại thoại khác vang lên, là bạn đại học gọi đến.
Hiện tại ở bên ngoài quả thật quá lạnh, Tần Minh Nghệ đẩy va li lên lầu.
Căn hộ này là anh hai của Hà Quân Thạc đã mua vào nhiều năm trước, nhà họ Hà có trung tâm nghiên cứu ở Boston, bọn họ qua đây công tác thỉnh thoảng sẽ vào ở, còn Tần Dữ thì sau khi qua bên này đi học thì thường xuyên sống ở đây.
Mười mấy phút trôi qua, Tần Dữ còn chưa đi lên, Tần Minh Nghê đi đến cửa sổ nhìn xuống, con trai vẫn ở dưới lầu gọi điện thoại, bà mở va li ra bắt đầu sắp xếp đồ đạc, đa số đồ trong va li đều là đồ mang cho Tần Dữ, còn có vài quyển sách tham khảo.
Cửa phòng đọc sách mở rộng ra, bà lấy mấy cuốn sách tham khảo đến.
Đây là lần đầu tiên Tần Minh Nghệ đến căn hộ, khi Tần Dữ khai giảng là Hà Quân Thạc đưa anh tới, khi đó trong tay bà còn vài vụ án, mấy ngày đó đều có phiên tòa, bà không thể phân thân ra được.
Đứng ở cửa phòng đọc sách, bà nhìn quanh một vòng.
Sắp xếp trong phòng sách khác biệt hoàn toàn so với trong tưởng tượng của bà, đủ loại vật phẩm nhỏ và quà tặng nhỏ chiếm hết hai tầng của kệ sách lớn, không cần nghĩ cũng biết đây là những món quà mà mấy năm nay Bồ Thần tặng cho Tần Dữ.
Trên bàn đọc sách có khung ảnh gồm ba tấm, một tấm là ảnh riêng của Bồ Thần, một tấm là ảnh mà anh chụp với Bồ Thần trong phòng học vào lúc tốt nghiệp cấp ba, còn một tấm là anh chụp với Bồ Thần ở ngoại cảnh lúc đi du lịch vào kỳ nghỉ hè.
Bày song song với cửa sổ sát đất còn có mấy chậu cây xanh, nhiệt độ trong phòng vừa tầm, dưới ánh nắng mùa đông, nhưng cái cây xanh ngắt mướt mát.
Trong căn hộ ở Tô Thành cũng có vài chậu cây xanh tương tự, còn có một chậu sen đá nhỏ, đều là của Bồ Thần tặng cho anh, anh chăm sóc như bảo bối, lúc ban đầu anh hận không thể được mang mấy chậu cây xanh này mà vượt đại dương sang đây.
Sau khi qua đây đi học, anh không tin tưởng mẹ sợ mẹ quên tưới nước cho mấy chậu cây, nên để mấy chậu cây và chậu sen đá nuôi dưỡng ở phòng bảo vệ của tòa nhà.
Nghe quản gia của tòa nhà nói, anh rất để tâm, thường xuyên gọi điện thoại hỏi tình hình phát triển của chậu cây xanh.
Tần Minh Nghệ thu hồi tầm mắt, lấy sách đặt lên góc của bàn đọc sách, lúc này mới nhìn thấy trên bàn anh có bày một cuốn sách pháp luật chuyên nghiệp, bà khẽ nhíu mày, lại nhìn kĩ vào kệ sách, sách về pháp luật chiếm hơn phân nửa.
Bà tiện tay lấy một cuốn ra xem, bên trên còn có ghi chú nghiêm túc, là nét bút của Tần Dữ, càng nhìn xuống lòng bà càng buồn bực, khí quản giống như bị ai đó túm chặt.
Tần Minh Nghệ để sách lại về chỗ cũ, mang theo mấy cuốn sách mà bà đem tới nhanh chân rảo bước ra khỏi phòng đọc sách, rồi làm như bà chưa từng đi vào trong đó.
Sai hai mươi phút, sau khi Tần Dữ nói chuyện với bạn học và gọi video cho Bồ Thần xong, anh mới đi lên lầu.
Và lúc này Tần Minh Nghệ đang ngồi ở trước bàn ăn để ăn sáng, còn một miếng bánh mì nướng chưa ăn xong, một ly sữa bò thấy đáy, dâu tây trong dĩa chỉ còn ba quả.
Tần Dữ cởi áo khoác ra rồi đi tới, nhìn bữa ăn sáng vô cùng đơn giản trên bàn ăn, "Mẹ à, có bánh mì kẹp tôm hùm mẹ muốn ăn không?"
Tần Minh Nghệ: "Nhiêu đây đủ rồi."
Bà nói với vẻ điềm nhiên như không: "Anh họ con cũng đi công tác ở Boston, gọi điện thoại cho anh con, bảo trưa nay cùng ăn cơm."
"Được ạ." Tần Dữ đẩy một cái ghế tới ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Hà Sở Nghiêu bảo anh ấy xong việc thì đến đây.
"Mẹ, con có nhờ mẹ mang giùm con mấy cuốn sách, mẹ có mang qua không ạ?" Anh hỏi mẹ.
Tần Minh Nghệ chỉ chỉ va li bên cạnh sô pha trong phòng khách: "Trong va li, có một cuốn không phải lần tái bản con cần, đợi mẹ đi tìm cho con."
"Không cần, xêm xêm là được rồi ạ." Tần Dữ đi qua lấy sách, va li nằm ở đó, dáng vẻ như chưa từng động tới.
Tần Minh Nghệ ăn xong ba quả dâu tây cuối cùng dĩa, đứng thu dọn bàn ăn, "Con sắp xếp đồ trong vali đi, ở trên máy bay mẹ còn chưa ngủ đang hoàng, mẹ ngủ bù hai tiếng."
Rửa xong bộ đồ ăn cất lại vào vị trí cũ, Tần Minh Nghệ trở về phòng của khách.
Nhưng mà hai tiếng đồng trôi qua, bà không hề ngủ được một phút nào.
Tần Minh Nghệ kéo chụp mắt lên, nhìn chằm chằm vào hoa văn trần nhà mà thất thần, nghĩ Tần Dữ hiện tại đặt quá nhiều thời gian và công sức vào học pháp luật, trong lòng bà lập tức buồn bực.
Luôn lo sợ anh sẽ nóng đầu lần nữa, đi ra sức học tập luật học luật vị.
Bà không dám suy nghĩ tiếp.
Kể từ khi Tần Dữ chuyển về Tô Thành, dường như tất cả đã chệch khỏi quỹ đạo.
Bà nhìn anh càng lúc càng đi lệch.
Trước khi đến Boston, mẹ đã nhiều lần căn dặn bà, bảo bà gặp Tần Dữ thì không được xụ mặt. Bà ra sức bĩnh tĩnh hòa hoãn, bà tự mình tìm nguyên do lý giải cho chuyện Tần Dữ về nước sớm.
Nhưng bây giờ thằng bé lại một lòng một dạ học tập luật pháp, rốt cuộc là có ý gì chứ?
- -
Buổi trưa mười hai giờ ba mươi, Hà Sở Nghiêu khoan thai đi đến.
Tần Minh Nghệ lột bỏ lớp mặt nạ dưỡng da, trang điểm kĩ càng, sắc mặt trông không còn tiều tụy nữa.
Khó khăn lắm mới tụ họp một buổi, bà không muốn bị mất hứng, vực dậy tinh thần, cất giấu hết tất cả mọi tâm tình.
"Thím hai, đã lâu không gặp ạ." Mấy năm nay Hà Sở Nghiêu đã quen gọi Tần Minh Nghệ là thím hai, cho dù bà đã ly hôn Hà Quân Thạc nhiều năm.
Tần Minh Nghệ cười cười; "Đúng là đã lâu không gặp."
Bà nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Sắp sửa được ba năm rồi nhỉ?"
Hà Sở Nghiêu: "Cũng tầm đó." Anh ấy tự rót cho mình một ly nước, sau đó đi đến bên ghế sô pha nhấc chân đá một cái vào Tần Dữ đang chơi game. "Đi ăn cơm."
Chỗ ăn cơm là một nhà hàng cách nhà hai cây số, cũng là một trong những sản nghiệp của nhà họ Hà, do Hà Sở Nghiêu phụ trách điều hành, người lớn ở nhà họ Hà vốn không ôm hy vọng gì, anh ấy nổi tiếng ham chơi, không làm việc đàng hoàng, không ngờ được anh ấy điều hành thì quy mô kinh doanh tăng cao.
Có Hà Sở Nghiêu điều tiết bầu không khí, một bữa cơm ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Tần Dữ không có hứng thú với nội dung bọn họ tán gẫu trong bữa ăn, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Hà Sở Nghiêu không ngốc, sớm đã nhìn ra Tần Dữ và thím hai chỉ là đang duy trì hòa khí bề ngoài, không khí giữa hai mẹ con vô cùng khách sáo, vậy nhất định là đã xảy ra chuyện.
Thừa lúc Tần Dữ không có mặt, anh ấy hỏi Tần Minh Nghệ: "Có phải Tần Dữ lại chọc cho thím giận rồi không ạ? Để con xử lý nó."
Không nhắc tới còn ổn, nhắc tới một cái là Tần Minh Nghệ không nén nổi lửa giận, "Hiện tại một nửa tâm trí của Tần Dữ là học hành pháp luật, nó tính qua bên trường đại học kế bên để nỗ lực nghiên cứu học vị J.D (1) à?"
(1) JD là viết tắt tiếng La Tinh Juris Doctor. Juris nghĩa là của luật, thuộc về luật, đi kèm Doctor – người dạy mà ta đã biết. Bằng JD là bằng luật đầu tiên trong hệ thống giáo dục luật pháp của Mỹ (tạp chí Luật khoa.)
Nếu thím hai đã biết rồi, vậy thì anh ấy cũng không che giấu thêm, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là thuyết phục được thím hai.
Anh ấy chủ động kéo trách nhiệm: "Những cuốn sách đó đều là do con mượn về cho Tần Dữ, sau này con cũng đi tìm người viết thư đề cử cho nó. Trường luật Harvard là nơi mà con có nằm mơ cũng muốn được đến đó, con cũng luôn muốn được theo đuổi học vị J.D, nhưng mà không đủ tư cách học hành. Tần Dữ có bản lĩnh này, còn không phải là một chuyện tốt hay sao ạ?"
Tần Minh Nghệ nhìn Hà Sở Nghiêu vẻ mặt không thể tin được: "Nó thật sự muốn đi lấy bằng học vị pháp luật?"
Hà Sở Nghiêu:"..."
Thì ra là thím hai không biết.
Khi nãy thím hai nói ra chính xác chuyện Tần Dữ muốn đi học thêm học vị pháp luật, anh ấy cứ tưởng thím hai đã biết suy nghĩ của Tần Dữ, thì ra câu nói đó còn có ý nghĩa khác, là thím hai hỏi, là lời nói bốc hỏa lên đầu, kết quả anh ấy nghe thành lời khẳng định.
Nhìn sắc mặt thím hai thay đổi liên tục, anh ấy tự biết mình nói lỡ lời.
Trước kia Tần Dữ từng căn dặn anh ấy, không được nói với người trong nhà chuyện mình muốn học thêm học vị pháp luật.
Không ngờ bị thím hai phá vỡ, trong lúc không để ý đã bán Tần Dữ mất rồi.
Hà Sở Nghiêu dốc hết sức lực cứu vớt: "Là con giới thiệu cho Tần Dữ, bảo là nếu có thời gian thì đi học thêm một chút bằng cấp bên pháp luật, sẽ không có hại cho sự nghiệp sau này của em ấy."
Tần Minh Nghệ cười nhưng không nói.
Hà Sở Nghiêu chỉ có thể tiếp tục ra sức bịa chuyện: "Con nói với nó, nếu đã đến Boston rồi thì học hai trường đại học luôn đi."
Lời nói của anh ấy xoay chuyển, lấy bản thân mình ra để di dời sự bất mãn của Tần Minh Nghệ: "Trên con đường này ngoài nhà hàng của nhà chúng ta ra, còn có hai nhà hàng cũng tất nổi tiếng, lần nào con đến đây công tác, đều đến hai nhà hàng đó ăn một bữa để không uổng công đến đây một chuyến. Đạo lý này con thường xuyên truyền thụ cho Tần Dữ, đại khái là em ấy cũng lĩnh ngộ được tinh túy trong lời nói của con, cho nên mới học một lúc cả hai trường."
Tần Minh Nghệ: "..."
Người của nhà họ Hà đúng là có hứng thú với ăn uống, chuyện gì cũng có thể liên hệ đến cho được.