Trước khi phim mở màn, Tần Dữ rất chu đáo đưa cho Lục Bách Thanh hai tờ khăn giấy ướt được đóng gói riêng biệt từng tờ, ăn xong bỏng ngô sẽ dùng lau tay.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Anh dặn Lục Bách Thanh: “Chú đưa cho cô một tờ khăn giấy ướt nhé, lát nữa chú nhớ xé túi khăn giấy giúp cô.”
Trong túi của Bồ Văn Tâm không có khăn giấy ướt, điều này là anh chắc chắn.
Bởi vì trước đó bé Thần nhà anh đã mượn mất rồi.
Anh chỉ có thể giúp đến đây thôi, tiếp theo phải tự dựa vào Lục Bách Thanh rồi.
Lúc này đèn trong rạp tối dần, tất cả các đèn đều được tắt đi.
Bộ phim bắt đầu mở màn, Tần Dữ ngồi yên trên chỗ mình.
Anh không ăn bỏng ngô nữa, nắm lấy tay Bồ Thần.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trong suốt thời gian chiếu phim, ngoài việc anh giúp Bồ Thần mở nắp chai nước, thời gian còn lại anh đều nắm tay cô.
Có Tần Dữ ngồi cạnh, bộ phim trinh thám hành động cũng trở nên có chút ngọt ngào.
Không biết tâm trạng của cô mình thế nào, đây là điều cô để ý nhất.
Bộ phim kết thúc, Bồ Thần cũng không vội rời đi.
Bồ Thần và cô đều thích ở lại đến cuối cùng, nghe nhạc kết phim, thỉnh thoảng còn có thể xem được đoạn phim ngắn ở cuối.
Tần Dữ xé tờ khăn giấy ướt, giúp cô lau miệng, lại cẩn thận lau sạch sẽ bàn tay trái bốc bỏng ngô của cô, anh hỏi: “Em cảm thấy bộ phim này thế nào?”
Bồ Thần: [Có vài chỗ em không hiểu, để về nhà em lên mạng xem bình luận.]
Tần Dữ lau xong ngón tay của cô, cầm tay cô mút vài cái, “Không cần về xem bình luận, em hỏi anh là được rồi, anh xem hiểu hết.”
Anh quay đầu nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau, phát hiện Bồ Tâm Văn và Lục Bách Thanh đều đang nhìn màn hình đã tối, vẻ mặt của hai người rất giống nhau.
“Thầy Lục, nhạc cũng hết rồi, chúng ta đi ra chưa?”
Lục Bách Thanh hồi thần, không trả lời anh, mà quay đầu nhìn Bồ Văn Tâm: “Văn Tâm, đi thôi.”
Người vừa rồi thất thần không chỉ có anh ấy, mà còn có Bồ Văn Tâm.
Cô ấy gật đầu, khách khí nói: “Cảm ơn bỏng ngô của anh.”
Lục Bách Thanh không thích cô ấy khách khí như vậy, thật ra hộp bỏng ngô đó cô ấy gần như chẳng ăn bao nhiêu, chỉ là tượng trưng bốc vài hạt.
Tần Dữ và Bồ Thần đi đằng trước, anh nắm lấy tay Bồ Thần.
Lục Bách Thanh một bước bước lên hai bậc thềm, đuổi theo Bồ Văn Tâm, “Cẩn thận.” Anh ấy không biết có phải mình bị Tần Dữ và Bồ Thần ảnh hưởng hay không, lúc này đây anh ấy cũng muốn nắm tay cô ấy nhưng lại suy đi nghĩ lại chần chừ mãi, anh ấy không nghĩ nhiều nữa, nắm lấy cổ tay Bồ Văn Tâm.
Động tác này anh ấy từng làm đi làm lại hàng nghìn hàng vạn lần, xa nhau mấy năm, vừa lạ vừa quen.
Đèn trong rạp sáng trưng, bậc thềm dưới chân vô cùng rõ ràng, không cần cẩn thận gì cả, càng không cần anh ấy nắm tay dắt đi.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Bồ Văn Tâm tham luyến hành động không nói đạo lý này của anh ấy, lúc được anh ấy nắm tay, tim cô ấy đập rất nhanh, giống hệt như cảm giác rung động trước đây.
Nhưng giây tiếp theo cô ấy lại bất giác muốn rút tay ra, sợ khiến cho hai đứa nhỏ đằng trước nhìn thấy sẽ xem náo nhiệt, chuyện bé xé to, cô ấy nhỏ giọng ngăn anh: “Anh buông em ra trước.”
Lục Bách Thanh nói: “Anh không buông được rồi.”
Anh ấy không nhìn nữa, tiếp tục nắm tay cô ấy bước đi.
Chưa đi được vào bước, anh ấy lại vòng về, đưa cô ấy bước ra cổng sau, tách đường đi với Tần Dữ và Bồ Thần.
Vô hình chung, thời gian anh ấy và Bồ Văn Tâm nắm tay hơn hai phút đồng hồ.
“Lục Bách Thanh.” Tay trái của Bồ Văn Tâm bị anh ấy nắm lấy, tay phải của cô ấy cầm di động, cô ấy bỏ di động vào trong túi, bàn tay trống của cô ấy đặt trên tay Lục Bách Thanh, muốn đẩy anh ấy ra.
Lúc đợi thang máy, mấy người bọn họ lại chạm mặt.
Bồ Thần nói với Tần Dữ: [Em vừa nhìn thấy thầy Lục và cô rồi, có lẽ không nhìn nhầm, em không hoa mắt.]
Tần Dữ ghé tai cô, “Em nhìn đi, hiệu quả của việc lấy mình làm gương rất có hiệu quả.” Anh nhắc cô: “Em dựa anh sát một chút, để hai người họ cũng học theo.”
Bồ Thần cười, cô mới không bị mắc bẫy đâu.
Tần Dữ đứng sau lưng cô, hai tay đặt lên vai cô, bảo vệ cô va chạm với người khác.
Anh quay đầu hỏi Lục Bách Thanh: “Chú với cô có muốn ăn khuya không? Bé Thần đói rồi, cháu cùng em ấy đi ăn khuya.”
Bồ Văn Tâm cho cháu gái ánh mắt “về nhà cô sẽ tìm cháu tính sổ”.
Bồ Thần chớp mắt, tỏ vẻ vô tội không hiểu.
Bồ Văn Tâm trước giờ rất chiều cháu gái, cháu gái đòi ăn khuya, cô ấy nhất định sẽ đi cùng.
Bốn người ra khỏi trung tâm thương mại, đến quán cháo ở gần đó.
Sau khi ngồi xuống, Tần Dữ và Lục Bách Thanh đều cầm thực đơn gọi món, anh gọi cháo và đồ ăn vặt Bồ Thần thích ăn nhất, Lục Bách Thanh gọi toàn món hợp khẩu vị của Bồ Văn Tâm.
Bồ Thần nhàn nhã ngồi cạnh cô mình, đầu dựa lên vai cô, hỏi: [Cô ơi, hôm nay cô có vui không? Cô nói thật với cháu đi.]
Mọi thứ đối với Bồ Văn Tâm mà nói, đã không còn là vui hay không vui, cô ấy cảm ơn sau khi vật đổi sao dời vẫn có thể cùng Lục Bách Thanh ngồi xem phim, ngồi cùng bàn ăn món ăn đơn giản với anh ấy, không có mặt nặng mày nhẹ cũng không cần a dua nịnh hót.
Anh ấy vẫn như trước, không hề thay đổi.
Ngoài miệng Bồ Văn Tâm bảo sẽ tìm cháu gái tính sổ, nhưng thật chất chỉ vì muốn che giấu nội tâm của mình mà thôi.
Cô ấy nhận lấy di động của cháu gái gõ chữ: [Nói thật thì, tối nay có thể đi cùng mọi người, rất thoải mái, rất chân thật, cũng không cần nghĩ đến những chuyện buồn phiền trong công việc.]
Bồ Thần nhìn thấy cô nói như thế liền tiếp lời: [Cô ơi, cô không phải cảm thấy chân thật vì cháu và Tần Dữ, mà là vì có thầy Lục ở đây. Có thể lời cháu nói có phần cảm tính nhưng cháu vẫn muốn nói, cô không thể nào gặp được người tốt hơn thầy Lục đâu. Cô ơi, cháu hi vọng cô vui vẻ, cháu không biết trước đây cô từng trải qua chuyện gì, nếu như không phải là lỗi của thầy Lục, vậy hai người có thể quay lại được không?]
Bồ Văn Tâm cũng không tiếp tục trả lời mà véo mũi cháu gái bảo: “Mũi của cháu đẹp như thế là được di truyền từ cô đấy.”
Quả là râu ông này cắm cằm bà nọ.
Bồ Thần xem như cô đang xấu hổ: [Cô ơi, cháu báo trước một tiếng với cô, sau này chúng ta sẽ thường có hoạt động bốn người, đợi khi cô và thầy Lục yêu đương, cháu và Tần Dữ sẽ không làm bóng đèn nữa.]
Bồ Văn Tâm hỏi: [Tần Dữ không về Bắc Kinh ăn tết sao?]
Lúc cô ấy chuyển chủ đề cũng không phản đối đề nghị của Bồ Thần, Bồ Thần cười thầm, cô cũng không biết Tần Dữ ăn tết ở đâu: [Có lẽ là không về ạ, anh ấy muốn bầu bạn với thầy Lục.]
Bồ Văn Tâm mang theo túi xách, hỏi cháu gái có muốn đi vệ sinh không.
Bồ Thần gật đầu, ra bên ngoài nói chuyện sẽ tiện hơn.
Hai người cùng nhau rời đi.
Tần Dữ đóng quyển thực đơn lại, hỏi Lục Bách Thanh khi nào sẽ trả tiền điện cho anh, “Bóng đèn không tự nhiên phát sáng, cần phải cắm điện, chú nhớ thanh toán tiền điện cho cháu và bé Thần nhé.”
Lục Bách Thanh: “Bây giờ tiền điện bao nhiêu một ký? Một đêm hai ký đủ rồi chứ?”
Tần Dữ buồn cười, nhìn thấy tâm trạng của Lục Bách Thanh không tệ, còn biết nói đùa với mình.
Lục Bách Thanh nói về chuyện chính chuyên, anh ấy cầm cốc nước cụng cốc của Tần Dữ. “Cảm ơn cháu và Bồ Thần.”
Anh ấy hỏi trong tay Tần Dữ dư giả bao nhiêu, gần đây anh ấy có một dự án không tồi, có thể suy nghĩ đến việc đầu tư lâu dài.
Tần Dữ tính toán tất cả tiền trong tài khoản mình, ngoài tiền triển khai app giọng nói, anh còn có thể lấy ra được hai triệu.
Anh quyết định đầu tư vào dự án mà Lục Bách Thanh giới thiệu.
Bên hai người vừa trò chuyện xong, Bồ Văn Tâm và Bồ Thần cũng từ phòng rửa tay trở về.
Rất nhanh, trên bàn đã có hai nồi cháo và sáu món nhỏ.
Họ cầm bát đựng cháo, Tần Dữ múc hai bát, anh và Bồ Thần mỗi người một bát, mà Lục Bách Thanh chỉ múc một bát đặt trước mặt Bồ Văn Tâm, sau khi đưa thìa cho cô ấy, anh ấy dựa vào sô pha lướt điện thoại.
Tần Dữ thấy lạ hỏi: “Thầy Lục, sao chú không ăn?”
Lục Bách Thanh im lặng một lúc mới đáp: “Ăn quá nhiều bỏng ngô, không đói.”
Tần Dữ không nhịn được, nghiêng đầu phì cười.
Hộp bỏng ngô kia anh ăn cùng với Bồ Thần nên không cảm thấy chướng bụng.
Trước mặt Lục Bách Thanh có thêm một cốc nước ấm, anh ấy ngẩng đầu, là Bồ Văn Tâm rót cho anh ấy.
Bồ Thần đưa mắt nhìn cốc nước lọc kia, đối với thầy Lục mà nói, có lẽ có thể sánh với sơn trân hải vị.
- -
Bước ra khỏi tiệm cháo, Tần Dữ quyết định sẽ đi dạo chợ đêm với Bồ Thần, sẵn tiện tản bộ cho tiêu thực.
Anh nhìn Lục Bách Thanh muốn hỏi, thầy và cô thì sao?
Dù đi thâu đêm Lục Bách Thanh cũng đồng ý, chẳng qua anh ấy vẫn tôn trọng ý kiến của Bồ Văn Tâm, sợ cô đi lâu sẽ mệt.
“Em muốn đi dạo phố đêm hay là về nhà sớm nghỉ ngơi?”
Bồ Văn Tâm vẫn nhớ đến chuyện công việc, về nhà cô ấy vẫn phải họp online, để xem tiến độ bên Manhattan thế nào.
“Hay là anh đi dạo với tụi nhỏ, em còn phải về họp với đồng nghiệp.” Cô ấy không phải cố ý từ chối, “Đợi đến tết em mời mọi người đi dạo chợ đêm.”
Lục Bách Thanh biết cô ấy muốn về nhà không phải là lấy cớ, vấn đề dự án một ngày không giải quyết xong, cô ấy đều ăn không ngon ngủ không yên.
Anh ấy lấy di động gọi xe, “Để anh đưa em về.”
Bồ Văn Tâm vừa rồi ăn không ít, cô ấy dự tính: “Em đi bộ về thôi.”
Lục Bách Thanh thoát khỏi phần mềm di động, cởi áo ngoài của mình khoác cho Bồ Văn Tâm: “Em mặc ít, khoác thế này có thể chắn gió.”
Bồ Văn Tâm không nhận, giục anh ấy: “Anh mau khoác vào, đừng để bị lạnh.”
Lục Bách Thanh: “Anh không lạnh.”
Cô ấy sợ lạnh, đến đông lúc ra ngoài đi dạo, cô ấy thích nép vào trong lòng anh ấy, nếu không sẽ cần thêm một chiếc áo khoác của anh ấy khoác lên người.
Bồ Văn Tâm cũng nhớ đến quá khứ, thật ra cô ấy không sợ lạnh, chỉ là cô ấy muốn dính trên người Lục Bách Thanh mà thôi. “Nếu anh không mặc, em gọi xe về.”
Lo anh ấy bị lạnh sẽ cảm, cô ấy chỉ đành uy hiếp anh ấy.
Trong lúc hai người đang giằng co, Tần Dữ kéo Bồ Thần đi xa, “Bé cưng, em đừng quay đầu nhìn, chúng ta đi nhanh nào.”
Lúc hai người đi đủ xa, Tần Dữ mới bước chậm lại, anh vuốt lưng Bồ Thần: “Có mệt không?”
Bồ Thần lắc đầu, dán mặt lên trước ngực anh, sau đó lại đi dạo bình thường.
[Rất lâu rồi em chưa nhìn thấy cô em vui như vậy.]
Tần Dữ cảm thấy tối nay Bồ Văn Tâm không nói gì, anh không cách nào phán đoán tâm trạng của cô ấy là vui hay không vui, “Em chắc chắn cô ấy vui sao?”
Bồ Thần: [Ừm, cô ấy không giống với người khác, chỉ có lúc vui cô ấy vui, cô ấy mới ăn nhiều.]
“Cuối cùng thầy Lục cũng nhìn được ánh sáng mặt trời rồi. Vậy chuyện của hai người họ chúng ta không cần nhọc lòng nữa, bàn chuyện của chúng ta thôi.” Tần Dữ đi vội như vậy là muốn để lại không gian riêng cho Lục Bách Thanh và Bồ Văn Tâm, hơn nữa anh cũng có chuyện muốn hỏi Bồ Thần.
Mấy hôm nay anh và Bồ Thần ban ngày dường như không hề gặp nhau, cũng không phải nói là không gặp nhưng một ngày gặp chạm mặt chưa được ba tiếng, cô liền vội vã về nhà, nói giúp giảng viên chỉnh lý tài liệu.
“Bé Thần, em thật sự giúp giảng viên chỉnh lý tài liệu, hay là gặp phải chuyện khó giải quyết? Không được phép giấu anh. Mấy hôm nay anh luôn có cảm giác em có tâm sự.”
Bồ Thần không giúp giảng viên chỉnh lý tài liệu, cũng không gặp phải khó khăn gì, mấy hôm nay cô thức đêm làm đại cương tiểu thuyết và tiểu truyện nhân vật. Trước đây cô luôn cảm thấy chuyện này không thể hoàn thành được, nhưng vì Tần Dữ thiếu tiền nên cô có động lực, tiềm lực cũng được khai thác vô hạn.
Nếu như không bị những quy hoạch khác ảnh hưởng, cô quyết định đồng ý với vị cổ đông của Vân Nguyệt Văn Hóa ‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’, lợi dùng kỳ nghỉ này để viết một bộ tiểu thuyết để bán lấy phí bản quyền.
Tuy là chút tiền này với Tần Dữ mà nói chỉ là chút tiền cỏn con như thịt muỗi, nhưng vẫn có còn hơn không.
[Em không có gặp khó khăn, vì muốn học thêm vài thứ nên em chủ động giúp giảng viên chỉnh lý tài liệu.]
Tần Dữ ôm lấy vai cô, cúi đầu khẽ hôn lên gò má lành lạnh của cô: “Đừng để mình mệt quá, nếu như gặp phải vấn đề phức tạp, em có thể tìm anh bàn bạc.”
Bồ Thần gật đầu, đồng ý.
Đi đến ngã rẽ, cô và Tần Dữ đi về hướng chợ đêm, cô quay đầu muốn nhìn xem cô và thầy Lục, trong đêm đen, cô không nhìn rõ hai người đã đi đâu.
Đi mãi đi mãi, Tần Dữ chợt bật cười, “Bé Thần, chúng ta ngốc rồi, bây giờ đã là nửa đêm, đâu còn chợ đêm để đi dạo, người ta dẹp tiệm về nhà rồi.”
Bồ Thần cũng nhìn anh, quả là ngốc thật rồi, xem xong phim đã là mười một giờ hơn, lại đi ăn cháo khuya, thế mà bọn họ còn cho rằng bây giờ mới là chín giờ tối.
Không chỉ cô và Tần Dữ IQ về 0, thầy Lục và cô cũng không
cảm thấy giờ này dạo chợ đêm có gì không ổn.
Có lẽ là vì đi cùng người mình thích, nên cho rằng thời gian không tồn tại.
Bồ Thần: [Chúng ta đi dạo thôi, tiệm của Ân Hạo chắc chắn chưa dọn.]
Cậu thường xuyên nói trong nhóm lớp, nửa đêm cậu ấy vẫn mở tiệm, ai muốn ăn khuya cứ đến đây.
Tần Dữ không ở trong nhóm đó, khi ấy anh không dán wechat của mình lên trên cửa sổ lớp học, nên từ đầu chí cuối không được thêm vào trong nhóm.
Anh từng nghe Bồ Thần nhắc qua, nói rằng Ân Hạo lợi dụng buổi tối và nghỉ lễ sẽ mở sạp gần chợ đêm.
Ân Hạo giống Triệu Thù, học ở trường bản địa của Tô Thành, đến lúc vào đại học cậu ấy muốn khởi nghiệp, người trong nhà nói cậu ấy không đáng tin, cũng không chịu khổ được, đợi tốt nghiệp đại học thì an phận về xưởng của gia đình để phụ giúp.
Ân Hạo không phục, vì để chứng minh bản thân có chịu khổ, cậu ấy mượn mấy chục nghìn tệ ở trong nhà để làm vốn, cùng bạn học thuở nhỏ hợp tác làm ăn, bán xiên que nướng trong chợ đêm.
Học hành cậu không giỏi, nhưng làm ăn lại không làm khó được cậu ấy.
Nửa năm nay sạp của cậu ấy rất đắt khách, rất nhiều khách ăn xong quay lại.
Với cách nói của Ân Hạo thì chính là, anh đây có thể xem là người nổi tiếng nho nhỏ của con đường này.
“Ôi đệch! Anh Dữ!” Ân Hạo ném xiên que vẫn chưa xiên xong cho bạn mình, còn giới thiệu với bạn mình: “Đây là bạn học cấp ba của tớ, học trường MIT đó. Nhìn thấy chưa, sạp đồ nướng của chúng ta có thể khiến học bá MIT đến đây đó, sau này nói không chừng còn có thể đưa ra Nasdaq [1] gì đó đấy.”
([1] Thị trường chứng khoán Nasdaq Composite)
Bạn học mắng cậu: “Mẹ nó, cậu có chút tự trọng đi.”
“Ha ha.” Ân Hạo cười lớn, cậu ấy ở sau xe bước ra nghênh đón, còn vô cùng nghiêm túc chỉnh lại trang phục đầu bếp của mình.
Tần Dữ vừa đi qua tiệm trà sữa, mua cho Ân Hạo và bạn mình hai cốc trà sữa nóng.
Anh đưa đồ uống cho Ân Hạo, quan tâm hỏi: “Làm ăn thế nào rồi?”
“Nhất định không tệ rồi, sạp quầy này của tớ sắp debut bằng vị trí center rồi.” Ân Hạo không khách khí, nhận lấy đồ uống nóng, mở nắp nhấp hai ngụm, “Trà sữa học bá mua đúng là ngon thật.”
Ba người ngồi xuống chiếc bàn xếp, mặt bàn được lau dọn sạch sẽ.
Từ lúc Ân Hạo bắt đầu làm ăn nhỏ, liền trở nên sạch sẽ và ngăn nắp.
Bàn bên còn có vài ba thanh niên ngồi ăn đồ nướng.
Tần Dữ hỏi cậu ấy: “Mấy giờ cậu mới dọn tiệm?”
Ân Hạo thổi cốc trà sữa nóng, đưa lên hai ngón tay, “Bình thường hai giờ dọn, một giờ sáng vẫn có không ít tài xế taxi đến ăn, tớ đợi họ ăn xong mới dọn.”
Nói rồi, cậu ấy cười: “Tớ giống hệt với học bá các cậu đấy, đều thức đêm thức hôm đến hai ba giờ sáng.”
Ân Hạo hỏi Bồ Thần: “Cậu và Tần Dữ muốn ăn gì? Tớ đích thân ra tay nướng cho hai cậu.”
Bồ Thần lắc đầu: [Vừa mới ăn khuya xong, đã ăn cháo, tớ và Tần Dữ đến đây thăm cậu.]
Ân Hạo cảm động, thời lớp mười một Bồ Thần và Triệu Thù thường đến thăm cậu ấy, khi đó còn mang theo đồ uống lạnh cho cậu ấy.
Khi đó có rất nhiều người đến ăn đồ nước, cậu ấy cũng không chào hỏi được bạn học cũ.
“Ở trường mới vẫn ổn chứ?”
Bồ Thần: [Ban đầu hơi lạ, bây giờ ổn rồi.]
“Vậy thì tốt rồi. Anh Dữ ở nước ngoài, cách xa cậu, ai bắt nạt cậu cậu nói với mình.” Ân Hạo tự xưng mình là lưu manh: “Nói thế nào mình cũng là ông mai đầu tiên cho cậu và anh Dữ, đừng khách khí với tớ.”
Bồ Thần cười: [Được.]
Ngoài việc lúc lớp mười Ân Hạo bất cẩn ở trước mặt toàn lớp đọc nhật ký yêu thầm của cô ra, khiến khi đó cô rất suy sụp, mấy năm sau, cậu ấy luôn rất chăm sóc cô, cậu ấy từng hứa sẽ đúng giờ nộp bài tập tiếng anh cho cô, cũng không rề rà, hoàn toàn nói được làm được.
Ân Hạo đứng đắn nói: “Cậu học cho thật là giỏi, đợi sau này anh đây mở xưởng sẽ mời cậu về làm cố vấn pháp luật cho xưởng của tớ.”
Bồ Thần không xem là thật, cho rằng cậu ấy chỉ là tùy tiện nói chơi cho có không khí.
- -
Về đến nhà đã là một giờ mười phút, Bồ Thần tắm rửa xong liền leo lên giường, tắt đèn đầu giường, Bồ Văn Tâm ở ngoài phòng khách đang mở máy tính làm việc.
Cô nằm trên giường đăng nhập tài khoản khác, mở ra cuộc hội thoại với ‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’.
Trước đó cô dứt khoát từ chối như thế, bây giờ lại quay lại tìm người ta, chắc chắn sẽ cho người ta cảm giác lạt mềm buộc chặt, muốn nâng cao phí bản quyền.
‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’ có để dòng trạng thái: Chênh lệch thời gian, xin tìm tôi vào sau nửa đêm.
Do dự nửa ngày, Bồ Thần vẫn chưa sắp xếp được câu chào.
Cô thở dài, không nghĩ làm thế nào để mở miệng nữa, cô đổi tên mình, hi vọng lần này có thể có được may mắn, sau khi đổi tên xong cô liền cảm thấy rùng mình, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc trào dâng.
Lại năm phút nữa trôi qua.
Bồ Thần ăn ngay nói thẳng: [Xin chào, quấy rầy rồi, tôi quyết định lợi dùng kỳ nghỉ đông này lại viết một bộ. Gần đây tôi gặp chút khó khăn, cần tiền. Đại cương tôi đã làm xong rồi, có thể cho anh xem qua.]
Sau khi gửi đi, cô chăm chú nhìn màn hình, không biết đối phương sẽ có thái độ gì.
Bên kia rất nhanh liền phản hồi, ‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’: [Tôi có thể giúp cô xem đại cương, nhưng gần đây không có tiền mua, không phải là tôi muốn gây chuyện, cô xem tên tôi là hiểu rồi.]
Bồ Thần: “...”
Cô giải thích: [Tôi không phải là sư tử há miệng, thật sự đòi anh hai triệu tệ đâu.]
‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’: [Cô muốn nhiều như thế cũng vô dụng, bây giờ đến cả năm chục nghìn tôi cũng lấy không ra.]
Bồ Thần dở khóc dở cười, có lẽ đối phương cho rằng trước đó cô lạt mềm buộc chặt, không ngờ trộm gà không được mất cả nắm thóc, thế là cố ý ép giá cô.
‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’: [Cô đổi biệt danh sao? Tên mới là có ý nghĩa gì?]
Tần Dữ vừa phát hiện đối phương đã đổi biệt danh, lập tức không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Trước đây lúc cô gọi là Tiểu Tây Mễ, anh chỉ cảm thấy rất giống với tên cây sen đá của anh, nhưng bây giờ cô lại đổi thành ‘Tiểu Tây Mễ của Dữ’, nếu như nói là trùng hợp, vậy thì cũng quá khéo rồi, Tiểu Tây Mễ lại là tác giả yêu thích duy nhất của Bồ Thần.
Đáp án đã xuất hiện rồi.
‘Tiểu Tây Mễ của Dữ’ nhắn lại: [Không có ý đặc biệt gì cả, có liên quan đến bạn trai tôi.]
Tần Dữ xác nhận: [Bạn trai cô có phải tên là Tần Dữ không?]
‘Tiểu Tây Mễ của Dữ’: [???!!!]
Từ những dấu câu kích động kia, chắc chắn là bé Thần của anh rồi.
Tần Dữ: [Bé Thần.]
‘Tiểu Tây Mễ của Dữ’ dường như có chút chần chừ: [...Anh...anh là?]
Tần Dữ: [Bé cưng, là anh đây.]
‘Tiểu Tây Mễ của Dữ’ ngốc rồi, một lúc sau cô mới gửi meme ngồi bệt xuống đất.
Tần Dữ có thể trải nghiệm được cảm giác sửng sốt giờ đây của Bồ Thần, bởi vì anh cũng vậy.
Anh không kịp cảm khái, liền vội nói: [Bé Thần, em gặp phải khó khăn gì rồi, thiếu bao nhiêu tiền? Có phải là chú Bồ cần tiền không? Em cần bao nhiêu em nói với anh, đừng viết tiểu thuyết nữa, vốn dĩ tiểu thuyết Tiểu Tây Mễ viết đều là để cho em đọc.]
Bồ Thần lật xem nhật ký trò chuyện của cô và Tần Dữ trước đây, làm thế nào đi nữa cô cũng không thể liên hệ được anh với ‘Tạm Thời Không Giàu Như Nam Chính Tiểu Thuyết’ là cùng một người, ngữ điệu nói chuyện của cô hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa trước giờ cô không biết Tần Dữ còn có nick clone như vậy.
[Bé cưng, em nói gì đi?]
Anh chủ động giải thích với cô tại sao lại có nick này mà cô lại không biết, [Đây là nick anh dùng trước khi chuyển trường, có một khoản thời gian không muốn liên lạc với những người trước đây, nên anh tạo nick mới, nick này vẫn luôn để đó không dùng.]
[Bé cưng, anh chỉ thích em, em đừng nghĩ nhiều.]
Bồ Thần không nghĩ nhiều, anh dùng tài khoản này cũng là vì liên lạc với Tiểu Tây Mễ, mua bản quyền cũng là vì cô, chỉ vì cô thích bộ tiểu thuyết đó, anh mua nó cũng là vì muốn bên phát thanh chế tác cho cô nghe.
Cô muốn đổi sự chú ý của anh nên đổi thành một chữ ‘Dữ’, cô trả lời anh: [Em không gặp khó khăn, bố cũng không thiếu tiền, là em muốn lợi dụng kỳ nghỉ đông để kiếm chút tiền ăn vặt.]
Tần Dữ không tin giải thích này của cô, không hề có sức thuyết phục.
Anh rất hiểu Bồ Thần, cô không phải là kẻ làm việc do dự rề rà, càng không phải là loại giở trò lạt mềm buộc chặt với đối phương vì muốn nâng giá bản quyền lên, nếu lúc đó cô đã bảo không muốn viết, vậy thì chắc chắn đã nghĩ kỹ mới quyết định, nếu như không phải gặp được khó khăn, cô sẽ không quay đầu đi cầu xin kẻ khác.
[Anh muốn biết được sự thật. Bé Thần, anh còn rất tự tin rằng anh ở trong lòng em quan trọng hơn tiền. Mấy hôm nay em vì đại cương quyển tiểu thuyết này mà không thèm ở bên anh, nếu tiền quan trọng hơn việc ở bên anh, vậy thì chắc chắn là em gặp được chuyện lớn cần dùng tiền rồi.]
Chuyện đã đến nước này, cô không thể giấu được nữa, Tần Dữ chắc chắn rất buồn, anh sẽ cho rằng tiền quan trọng hơn anh ấy.
Bồ Thần quẫn bách nói: [Đột nhiên em muốn kiếm tiền bản quyền là vì muốn chuẩn bị để anh dùng, hôm đó ăn cơm với Bành Tĩnh Dương, em nghe anh nói với cậu ấy không có tiền, năm trăm nghìn cũng không lấy ra được. Tuy là em không biết đầu tư, nhưng vẫn biết, cơ hội đầu tư rất quan trọng, nếu như lỡ mất cơ hội lần này sẽ mất cả một cửa hàng. Thật ra em cũng không giúp gì được cho anh, chỉ muốn làm hết khả năng của mình.]
Tần Dữ không biết mình có cảm giác gì, cô luôn lo lắng anh không đủ tiền dùng, từ lúc bắt đầu quen biết năm lớp mười cô đã như thế, anh hỏi cô mượn hai trăm, cô chuyển cho anh năm trăm, bảo anh để dành dự phòng trên người.
[Bé Thần, những lời anh nói với Bành Tĩnh Dương hôm đó chỉ là nói đùa, dự án đó anh đã đầu tư rồi, chỉ là không định đầu tư tiếp.] Anh vừa gõ chữ vừa mặc áo khoác ra ngoài.
Bước ra khỏi chung cư, đến dây kéo áo khoác anh cũng không kéo lên, chạy một mạch đến dưới lầu nhà Bồ Thần.
Anh thở hổn hển, nhắn tin cho cô: [Bé cưng, em xuống đây, anh đang ở dưới lầu.]
Vài phút sau, Bồ Thần từ trên lầu chạy xuống.
Tần Dữ đứng trước cầu thang ôm lấy cô: “Bé Thần, em chậm chút.”
Bồ Thần: [Sao lại lạnh như vậy, sao anh lại đến đây?]
“Đến đây nhìn Tiểu Tây Mễ của anh.” Tần Dữ ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Cũng vì nhớ em rồi.”