Edit by Kiera
"Em thật sự cho rằng tôi sẽ coi trọng em sao?"
"Đinh Đinh con xem, đồ chơi con thích nhất nè."
"Cuộc sống không phải là một cuộc kinh doanh sao? Giao dịch một lần thì đã sao?"
"Diêu Đinh, anh rất yêu em."
"Diêu Đinh, sao em có thể nhẫn tâm như thế?"
"Diêu Đinh, đời này tôi không muốn gặp lại cô nữa."
Diêu Đinh từ trong giấc mơ bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm giác hít thở không thông rốt cuộc cũng có thể tan biến, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống thấm ướt cả gối nằm, giấc mơ này vẫn luôn xuất hiện, hoặc có thể nói đây không phải là mơ, mà chính là hồi ức.
Mưa to đánh vào trên cửa sổ như là muốn xé toạc đi tấm kính, mùi mưa huyện với mùi bùn đất từ khe cửa sổ bay vào trong bao phủ cả căn phòng tối tăm, mùa đông lạnh giá lại sắp đến rồi.
Diêu Đinh cảm thấy cổ họng mình dường như sắp khô nứt hết, cô lần mò tìm cốc nước trong bóng tối, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống mới cảm thấy có thể phát ra âm thanh, nhưng vị kiềm nồng nặc trong nước vẫn khiến cô cau mày.
Đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, dòng nước từ trong vòi lạnh đến mức làm hàm răng trên dưới đều run cập cập, nhưng Diêu Đinh lại cảm thấy không sao cả, cứ như vậy mà đánh răng rửa mặt xong rồi dùng khăn lông lau khô, không hề dùng bất kỳ một sản phẩm dưỡng da nào. Cô thậm chí đến lược cũng không dùng, chảy tóc mình một cách tuỳ tiện, vừa phờ phạc lại tinh thần sa sút.
Diêu Đinh cầm lấy cây dù, mặc áo khoác dày nặng vào rồi đi ra cửa. Chiếc áo khoác này không giống như nên mặc vào bây giờ, chỉ có mùa đông cực kì lạnh mới có vẻ nhìn tương đối bình thường, nhưng cô một chút cũng không thèm để ý.
Cô thường sẽ đi ra ngoài lúc 10:30 tối, sau đó đi bộ 50 phút đến chỗ làm, bởi vì do hôm nay trời mưa nên phải ra ngoài trước 10 phút, đến nơi chắc khoảng 11:30.
Trên đường đến một bóng người cũng không có, vùng ngoại thành vốn rất vắng vẻ, hơn nữa lại có mưa to, gió lạnh không hề lưu tình thổi nước mưa tạt thẳng vào mặt, tiếng mưa đập trên dù chấn đến mức lỗ tai có chút đau đớn, nhưng cũng may trên đường vẫn chưa bị ngập, Diêu Đinh thật sự rất giỏi trong việc tìm kiếm một thứ gì đó để an ủi mình.
Chỗ cô làm là một cửa hàng tiện lợi 24h dưới chân núi Lê Dương, từ nhà cô đến núi Lê Dương chỉ có một chuyến xe buýt nhưng nó chỉ chạy vào ban ngày, đã thế bây giờ ở hai bên đường đến đèn đường cũng không có.
Nơi đây dân cư thưa thớt, ban đêm chỉ có mấy chiếc xe đi tới núi Lê Dương, nên lúc này chỉ sợ trên đường đi chỉ có mình Diêu Đinh với ma, nghĩ như vậy cô càng bước nhanh hơn.
Núi Lê Dương nằm ở phía Nam thành phố, cũng chỉ là một nơi để leo núi mà thôi, những năm nay thành phố bắt đầu khai thác các điểm thắng địa du lịch nên đã cải tạo lại ngọn núi này, giống như một nơi dừng chân ăn uống, nhưng dấu vết của nhân công hoá cũng quá mức nghiêm trọng.
Theo sự phát triển của thành phố, con người bị Internet ăn mòn nghiêm trọng, các nhà đầu tư đã chia ngọn núi làm hai, một nửa dùng để cho người dân leo núi dạo chơi ngoại thành, còn một nửa dùng làm mánh lới quảng cáo "Rời xa thế giới" để biến ngọn núi thành khu nghỉ dưỡng ba không - Không Wifi, không mất phí, không ô nhiễm, họ dùng nó để gọt rửa trái tim của những nhóm người quyền quý giàu có.
Nói không mất phí cũng chỉ là một điều hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì họ đã đuổi hết những tiểu thương, cửa hàng trên núi xuống, rồi xây dựng một khách sạn sinh thái xa hoa giá trên trời. Những dân thường leo núi chắc kiếm cả đời cũng không đủ tiền cho một đêm ở đây.
Trên núi không có cửa hàng nhỏ, cũng may là có những người leo núi xuống dưới mua chút đồ ăn đồ uống đã giúp siêu thị nơi Diêu Đinh làm tồn tại nổi, cô cũng đã làm việc ở đây được vài năm rồi.
Trước 11:30 Diêu Đinh cuối cùng cũng tới siêu thị đúng giờ, nhưng trên người đã ướt rất nhiều, chiếc quần jean màu xanh cũng trở nên sẫm màu, dính chặt vào trên đùi, cái loại cảm giác ẩm ướt này thật sự không thoải mái chút nào, ngay cả tóc mái trên trán còn nhỏ nước mưa.
Làm sao một chiếc dù nhỏ có thể chịu được mưa gió lạnh lẽo? Làm sao một người có thể chịu được hiện thực tàn khốc?
Cô đứng ở trước cửa siêu thị thu dù lại, vì để tránh làm dơ sàn nhà nên cô dùng sức lau khô đế giày trên thảm khô ráo, sau đó mới vào cửa đổi ca với Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu nhìn thấy cô đến thì gật đầu, sau đó cởi quần áo lao động ra lên lầu hai siêu thị nghỉ ngơi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Tiểu Nhu là cháu gái của chủ cửa hàng này, 18 tuổi không thích học đại học liền bỏ học đến đây phụ trông cửa hàng, chủ cửa hàng là một bà lão đã 60 tuổi, tính tình thoải mái, lúc ấy Diêu Đinh xin chỉ làm ca đêm, đối phương không hề có một tia do dự nào lập tức mỉm cười đồng ý.
Buổi tối tương đối ít khách nhưng chuyện phải làm vẫn rất nhiều. Ngoại trừ tiếp đón khách, thì lúc 12 giờ mỗi đêm đều sẽ có xe vận chuyển từ nhà sản xuất những thương phẩm mà siêu thị đặt tới, nhưng nhà sản xuất chỉ chuyển hàng từ xe vào cổng siêu thị thôi.
Diêu Đinh cần phải chuyển hàng hoá vào trong siêu thị rồi lại phân loại tất cả, nhân tiện cô còn phải lấy những thực phẩm đã sắp hết hạn xuống, sau đó còn có bàn tính tiền, phải dọn dẹp lại, rồi còn vô vàn việc nhỏ nhặt khác nữa.
Mỗi ngày từ 11:30 tối làm đến 6:30 sáng ngày mai, Diêu Đinh làm ở đây một thời gian dài với mức lương hàng tháng là 1.100 tệ (~4 triệu), giờ thì cô mặc quần áo lao động vào rồi sửa sang lại bàn tính tiền.
Một tháng 1100 tệ có thể làm được những gì đây?
Một con số đối với người khác mà nói có thể rất ít, nhưng với cô đã rất thoả mãn rồi.
"Anh, hiện tại mưa lớn quá, lên núi rất nguy hiểm, em xem dự báo thấy nửa tiếng nữa mới dừng, chúng ta có nên dừng lại ở chân núi đợi không?" Mạnh Thiển Niệm ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại nhìn anh trai của mình.
Tiếng mưa đập vào cửa sổ xe càng ngày càng lớn, chân núi Lê Dương cũng không có đèn đường gì, suy xét đến tính an toàn, Mạnh Phù Sinh lập tức gật đầu.
"Được rồi, để em gọi điện cho bọn họ." Mạnh Thiển Niệm vừa nói vừa mở điện thoại.
Dưới chân núi, năm sáu chiếc xe thể thao không ngừng nối tiếp nhau đỗ lại, xe Panamera phía trước chính là hai anh em Mạnh Phù Sinh và Mạnh Thiển Niệm, mấy chiếc phía sau đều là bạn bè của hai người bọn họ, vốn tính là sẽ có thể lên núi trước 12 giờ đêm nay, để dự lễ khai trương khách sạn nghỉ dưỡng vào ngày mai.
Nhưng không ngờ lại gặp mưa to và kẹt xe, từ trung tâm thành phố đến vùng dã ngoại hoang vu này đã 11:40 rồi, hiện tại mưa còn chưa có dấu hiệu dừng lại, nên bọn họ chỉ có thể đợi ở chân núi trước.
Khi xe ngừng lại, một nhóm người liền tán gẫu trong nhóm Wechat.
"Nơi này thật sự rời xa thế giới nha, dưới chân núi cũng không có chỗ ở."
"Nói không chừng trời mưa xong còn có thể nghe thấy tiếng ếch xanh kêu."
"Liên quan gì đến ếch xanh?"
" Thiên nhiên không ô nghiễm, động vật sinh thái đấy."
"Mình đi vào trong não cậu rồi đấy."
"Vừa nói đến ếch xanh mình lại đói bụng, cả đêm còn bị mắc kẹt trên đường."
"Cậu đây là cái loại mạch não gì thế?"
"Nói đến đây mình cũng đói rồi, ngồi trên chiếc xe thể thao trăm vạn nhưng số mình thật khổ."
"Ew ~ cách khoe xe mới của cậu thật sự quá low."
Mạnh Thiển Niệm lướt tin nhắn trên Wechat, sau đó nhìn thấy biển hiệu của một siêu thị từ xa kia đang sáng lên, liền nói trong nhóm Wechat: "Phía trước có cửa hàng tiện lợi, nếu không đi mua chút đồ ăn với nước đi, dù sao cũng phải đợi mưa tạnh."
"Được đây! Đã lâu rồi mình không ăn đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi."
"Ha ha, mình cũng 800 năm rồi không đi qua."
"Mình cũng đi mình cũng đi, trải nghiệm cuộc sống."
"Anh hai, mọi người đều rất đói rồi, bọn họ tính sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua chút đồ, anh đi không?" Mạnh Thiển Niệm hỏi.
Mạnh Phù Sinh dựa vào ghế dựa, nhắm hai mắt lắc đầu, đường nét cứng rắn làm cho cả người dường như cành lạnh lùng hơn.
"Thế em đi đây." Mạnh Thiển Niệm nói xong liền chuẩn bị mở cửa xuống xe.
"Đi thôi, cùng đi." Mạnh Phù Sinh đột nhiên thay đổi chủ ý, nghĩ xuống xe ít nhất cũng có thể hít thở không khí trong lành.
Mùi mưa luôn cho người ta ám chỉ rằng mọi thứ đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Một nhóm người cứ như vậy xuống xe chạy vội đến phía cửa hàng tiện lợi.
Diêu Đinh đang đưa lưng về phía cửa tiệm sửa sang lại đồ ăn vặt tán loạn trên kệ, thì nghe được có người đẩy cửa, tiếng chuông rung lên khiên cô phản xạ có điều kiện nói: "Xin chào quý khách."
Quay đầu lại thấy được vài người đang nói tiếp đẩy cửa đi vào, sau khi Diêu Đinh bước nhanh đến quầy thu ngân thì đứng đó.
Đoàn người đại khái có hơn mười người, cười nói nhanh chóng vào cửa, không thèm để ý một chút đến nước mưa ướt nhẹp rơi xuống, sàn gạch màu trắng bắt đầu xuất hiện những nước bùn màu đen.
Diêu Đinh cảm thấy đêm nay chỉ sợ phải lau