Edit by Kiera
Ban ngày Diêu Đinh bận đi học phiên dịch, cứ tối cách hai ba ngày còn phải chăm sóc Đồng Đồng, hôm nay vừa mới học xong mở điện thoại ra, thì thấy Thiển Niệm đã gọi cho cô đến tận 16 cuộc gọi nhỡ, vì thế cô lập tức vội vàng gọi lại: "Thiển Niệm, lúc nãy chị đang học, em làm sao vậy?"
"Chị Đinh Đinh, em đang đợi chị ở ngoài trung tâm, chị mau đi ra đi."
"Được, chị ra liền."
Diêu Đinh vừa mới ra cửa đã bị Thiển Niệm vô cùng lo lắng kéo lên xe: " Chi Đinh Đinh, em toang rồi, anh hai em phát hiện em yêu đương với A Thành rồi."
"Hả?" Diêu Đinh đóng cửa xe: "Sao anh ấy biết được?"
"Thì tối hôm qua đó, anh hai đột nhiên tới đưa cho em một số dụng cụ vẽ tranh gì đó, vừa lúc nhìn thấy em với A Thành."
"Nhìn thấy cũng đâu có sao đâu? Anh em vốn nhờ A Thành chăm sóc cho em mà."
"Chỉ là... lúc đó bọn em đang hôn nhau."
......
Diêu Đinh nhất thời nghẹn lời, rồi lại lo lắng hỏi: "A Thành hiện tại, có sống không?"
Đã không thể dùng từ nào để hình dung nữa rồi, hoàn toàn cực kỳ thảm.
Nhìn thấy cảnh hai người bọn họ hôn nhau, Mạnh Phù Sinh còn tự nghi ngờ bản thân có phải nhìn lầm không, rồi dùng hết tia nhẫn nại cuối cùng chờ Thiển Niệm đi lên lầu.
Không còn ai khuyên can nữa, anh trực tiếp xuống xe nhấc Sở Thành lên vai rồi quăng ngã xuống đất. Một giây trước Sở Thành còn đang đằm chìm trong tình yêu ngọt ngào, vậy mà một giây sau đã bị ngã nhào trên mặt đất, đang định mở miệng chửi là thằng nào không muốn sống nữa thì quay đầu lại đã thấy Mạnh Phù Sinh đang nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm mình.
"Anh? Sao anh..." Chưa kịp nói hết câu đã bị đánh thêm cái nữa.
"Tôi để cậu ngày thường chăm sóc Thiển Niệm, cậu thì ngon rồi, ở sau lưng ăn luôn em gái tôi?" Mạnh Phù Sinh túm cổ áo Sở Thành.
"Anh, em không có." Sở Thành nào dám phản kháng lại, hơn nữa có phản kháng cũng chơi không lại, ngày thường anh cậu không có việc gì thì đi tập quyền anh, xuống tay không nhẹ gì đâu.
"Cậu con mẹ nó còn không nhận à?" Mạnh Phù Sinh càng giận sôi máu hơn.
"Không đúng không đúng, anh, em nhận em nhận!" Sở Thành nhấc tay đầu hàng.
"Cậu nhận? Ai cho cậu lá gan cậu nhận!"
"Lương Tĩnh Như?"
Mà thôi dù gì cũng không đúng, sau đó một cảnh một người đàn ông đánh tới tấp vào một người đàn ông khác tiếp diễn khắp cả đêm đông, bụi bay đầy trời.
Sáng sớm hôm nay Mạnh Phù Sinh kêu Sở Thành cút đi, cút đi Nam thành, không có sự cho phép của anh đời này cũng đừng mong trở về.
Thiển Niệm kéo Diêu Đinh tiến vào văn phòng của ai kia, Mạnh Phù Sinh ngước mắt nhìn thoáng qua, mặt lạnh nói với Thiển Niệm: "Dùng chị dâu em làm bia cũng vô dụng."
"Anh hai, anh kì quá đi, em còn chưa thể tự do yêu đương sao?" Thiển Niệm tức giận dậm chân nói thẳng: "Anh điều A Thành đi tới tận Nam Thành xa như vậy, một mình anh ấy thật đáng thương, ai ai cũng đều cùng nhau đón Giáng sinh, chỉ có mình anh ấy là cô đơn, còn bị anh đánh một trận nữa."
"Thì sao, hay là đưa em đến đó luôn nha?" Mạnh Phù Sinh đóng máy tính lại.
Thiển Niệm đi tới túm túm tay áo của anh, làm nũng: "Sao có thể, em nhất định phải ở cùng anh với chị dâu chứ."
"Vậy bây giờ em nên làm gì thì làm đi." Ai kia mềm không ăn cứng không ăn.
Diêu Đinh ngồi trên sô pha mỉm cười nhìn hai anh em đẩy tới đẩy lui, một lúc sau Thiển Niệm hết cách rồi, quay đầu lại nhìn Diêu Đinh, trong mắt viết đều là xin giúp đỡ.
Diêu Đinh tự nhiên hiểu rõ, mở miệng nói: "Thiển Niệm, em về trường trước bận chuyện của em đi, chị sẽ nói chuyện với anh em."
Thiển Niệm lập tức gật đầu, anh hai ai nói cũng không nghe, nhưng chị Đinh Đinh nói nhất định có thể nghe, nên cô nàng lập tức ngoan ngoãn hiểu chuyện rời đi trước.
"Được rồi." Diêu Đinh rót cho anh một tách cà phê: "Em biết anh giận vì hai người bọn họ đang gạt anh."
"Em biết lâu rồi à?" Mạnh Phù Sinh nhận lấy, cau mày hỏi.
"Đây không phải là rất rõ ràng sao?" Diêu Đinh bày ra vẻ mặt "cả thế giới biết chỉ mình anh không biết".
"Từ lần đầu tiên em nhìn thấy ánh mắt Thiển Niệm nhìn A Thành em đã biết rồi."
"Sớm như vậy?" Sắc mặt Mạnh Phù Sinh càng thêm khó nhìn: "Không bằng cầm thú! Đời này cậu ta ở Nam thành sống đến chết cho anh!"
Diêu Đinh bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười: "Là anh quá mức trì độn được chưa?"
"Cướp nhà khó phòng hoá ra là như vậy? Cướp em gái của anh à?"
Diêu Đinh cười ra tiếng: "A Thành với Thiển Niệm ở bên nhau rất tốt mà, từ nhỏ đã thích, lớn lên còn có thể tiếp tục yêu nhau."
Mạnh Phù Sinh đương nhiên không có ý kiến gì nhiều về mối quan hệ của bọn họ: "Nếu không phải anh tình cờ bắt gặp được, chắc là hai người bọn họ dám trộm sổ hộ khẩu, đăng ký xong rồi mới nói với anh."
"Không đâu, Thiển Niệm nói với em rồi, em ấy muốn tìm dịp nào đó để nói cho anh biết."
Diêu Đinh dịu dàng mỉm cười, nhìn Mạnh Phù Sinh dùng một tay kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi: "Sao em lại nói thay họ hả?"
"Không có nha." Diêu Đinh dựa vào trong lòng ngực anh: "Cuối năm rồi, anh còn bắt A Thành đi đến Nam thành, anh đã nói chúng ta sẽ cùng nhau đón Giáng sinh mà."
"Không cần bọn họ." Mỗi khi Diêu Đinh đặc biệt ngoan ngoãn trong lòng ngực anh, Mạnh Phù Sinh luôn suýt không nhịn được: "Chúng ta tự mình đón."
"Không được không được, phải cùng nhau đón mới vui chứ." Cả người Diêu Đinh đều đang kháng cự.
Mạnh Phù Sinh cười nhạt, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, tâm tư đã sớm không còn đặt lên vần đề này: "Chúng ta sẽ cùng nhau đón. Hồi nãy thư ký mới gửi tin nhắn cho anh, nói hiện tại cậu ta vẫn còn ở sân bay ăn vạ không chịu đi."
"Vậy anh có thể để người ta về không, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, lửa giận cũng nên tắt đi nhé."
"Không được."
"Làm sao vậy?"
Bàn tay hư hỏng của Mạnh Phù Sinh dần dần hướng lên phía trước, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của cô, hôn lên cổ cô, thấp giọng nói: "Hết giận rồi nhưng lửa chưa tắt."
"Anh làm gì vậy?" Diêu Đinh đè lại bàn tay của anh: "Đây là văn phòng đó!"
Mạnh Phù Sinh nháy mắt ôm cô vào phòng nghỉ, vừa đi vừa khẽ hôn vài cái lên đôi môi đỏ mọng: "Vậy thì sao?"
"Anh yêu phu nhân của anh, chuyện thiên kinh địa nghĩa[1]."
[1]: Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
....
Ai muốn anh yêu như vậy chứ! Diêu Đinh không thể hiểu được, rõ ràng cô tới đây là để làm dịu mối quan hệ của anh với Thiển Niệm, cuối cùng làm dịu như thế nào, làm dịu tới tận trên giường.
Buổi tối ngày Lễ Giáng Sinh, cô và Thiển Niệm ở nhà trang trí bánh kem vừa mới nướng xong, chờ Phù Sinh với Sở Thành về nhà.
"Chị Đinh Đinh, chị với anh hai em định khi nào kết hôn vậy?" Thiển Niệm vừa trang trí viền hoa kem vừa hỏi: "Em