Edit by Kiera
"Đinh Đinh! Đinh Đinh! Con có ở nhà không?"
Diêu Đinh mới vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe được tiếng dì Tần sốt ruột gõ cửa, vì thế cô nhanh chóng mặc một cái áo khoác vào rồi đi ra mở cửa.
"Dì Tần, làm sao vậy? Trước tiên dì đừng có gấp." Diêu Đinh vừa đỡ bà vừa nói.
"Vừa rồi cô giáo Đồng Đồng gọi điện cho dì, nói thằng bé đánh nhau ở trường, còn đả thương bạn học khác nữa!" Dì Tần nắm chặt tay cô.
Làm sao có thể như thế được? Đồng Đồng không phải là một đứa trẻ như vậy.
Diêu Đinh đỡ bà trở về nhà rồi nói với bà: "Không sao đâu dì, chắc là có nguyên nhân gì khác, để con đi tới trường xem xem, dì yên tâm nhé, con sẽ xử lý tốt."
Dì Tần nôn nóng tới mức dậm chân, nhưng cuối cùng chỉ có thể lại bất lực, người mẹ như bà ngay có khả năng đi đến trường còn không có.
Diêu Đinh bắt một chiếc taxi nhanh chóng đi đến trường, vừa đến đã chạy thẳng vào văn phòng giáo viên.
Vừa tiến vào văn phòng thì nhìn thấy được ngoài cô giáo và hai đứa trẻ ra còn có hai người phụ nữ, một người đang ôm con dỗ dành, một người thì đang ngồi trên sô pha nhàn nhã uống trà.
Tống San nhìn thấy người phụ nữ mới tiến vào thì ngay lập tức hiểu ra, trách không được lúc Chu Yên Nhiên biết được con mình đánh nhau với bạn học trong trường còn đặt biệc cùng mình tới trường một chuyến nữa.
Còn tưởng cô ta đau lòng cháu trai của mình, hoá ra là vì người phụ nữ trong bức ảnh đó.
Cảm giác bị lợi dụng làm cho tâm tình của Tống San càng tồi tệ hơn, vì vậy lập tức mở miệng nói: "Cô dạy con cô như thế nào vậy? Nhìn xem đánh con tôi thành cái dạng gì rồi?"
Diêu Đinh nhìn đứa trẻ đang ôm đùi cô ta, thật đúng là không đánh thành cái dạng gì cả, không phải chỉ là một chút bụi trên quần áo thôi sao? Ngược lại, trên mặt Trần Đồng lại có chút bầm tím.
Cô giáo đương nhiên sợ chuyện lớn thêm nên cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Đây là mẹ của Thần Hàn, còn vị này không phải là mẹ của Trần Đồng, sức khoẻ của mẹ bé ấy không tốt lắm nên mỗi lần họp phụ huynh đều là vị này đến thay thế."
"Mẹ của nó chính là người mù đó mẹ!" Chu Thần Hàn bởi vì đang ôm đùi mẹ mình nên càng ngạo mạn nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Tần Đồng tràn đầy tức giận, siết chặt nắm tay nhỏ của mình.
Diêu Đinh ngồi xổm xuống, lau sạch bụi bẩn trên người Trần Đồng rồi hỏi nhóc: "Còn có chỗ nào bị thương không?"
Tần Đồng lắc đầu.
Tống San nhìn người phụ nữ này từ lúc vào cửa đến giờ ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn mình thì càng tức muốn hộc máu nói: "Cô đừng làm như không có việc gì! Là nó đánh con trai nhà tôi! Không phải con của mình thì cô cũng phải quan tâm một chút! Đừng để có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!"
Diêu Đinh đứng dậy nói với cô giáo: "Tần Đồng không phải là đứa trẻ như vậy, dù sao cũng phải biết được đã xảy ra chuyện gì nên chúng ta để hai đứa nhỏ ra ngoài trước để tránh đả thương lần thứ hai được không?"
Cô giáo gật đầu: "Mẹ Thần Hàn, chị đừng lo lắng quá, chúng ta tìm hiểu tình huống trước và ngồi xuống nói chuyện với nhau, vì thế để hai bé ra ngoài trước chị nhé."
Sau khi chờ hai đứa trẻ rời khỏi, Diêu Đinh mới cô giáo: "Hai bé sao lại đánh nhau vậy cô?"
Vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc của Diêu Đinh thậm chí còn đáng sợ hơn với Tống San mắng chửi người, cô giáo trẻ tuổi thật sự không thể chịu được điều này: " Vốn dĩ tiết học thể dục đang rất vui vẻ, nhưng đột nhiên Thần Hàn thấy Đồng Đồng đang cầm một quả bóng rổ mới nên đã cướp lấy nó."
"Đồng Đồng không chịu cho, sau đó có thể Thần Hàn đã nói hai câu không dễ nghe rồi cướp lấy bóng rổ của Trần Đồng đập lên người bé, cuối cùng cả hai bắt đầu đánh nhau." Cô giáo vừa lảng tránh vừa cười trừ.
"Hai câu nào? Lời khó nghe gì? Là người giám hộ của Trần Đồng, tôi có quyền biết." Diêu Đinh lạnh giọng hỏi.
Nhìn thấy Tống San cũng đang nhìn chằm chằm mình, cô giáo chỉ có thể tiếp tục nói: "Thần Hàn nói bóng rổ của Đồng Đồng là do ăn trộm, nhà bé căn bản không mua nổi, còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Còn nói mẹ của bé chính là người mù, và bé ấy là một đứa trẻ không có ba, lúc này thì mới bắt đầu đánh nhau."
Tống San bởi vì lời nói của cô giáo mà sự bực bội trên khuôn mặt sắp lộ ra, thấy thế cô giáo lại vội vàng nói: "Thật ra chuyện này rất bình thường, bọn nhỏ còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, về sau -"
"Bình thường?" Không chờ cô giáo nói xong, Diêu Đinh đã cười lạnh hỏi một câu: "Cô nói đây là bình thường sao?"
Tống San thuận thế hùa theo nói: "Vốn dĩ chính là bình thường đấy, Thần Hàn cũng chỉ nói sự thật thôi, vậy mà thằng nhóc nhà cô còn động thủ đánh người."
"Sự thật?" Thế giới quan của Diêu Đinh sắp bị lật đổ rồi: "Cô nói đây là sự thật sao, được, vậy thì tôi cũng sẽ nói sự thật."
"Bóng rổ của Tần Đồng là do tôi mua, con trai của cô không có não vu khống thằng bé ăn trộm, đây là sự thật.
Con cô muốn chơi bóng rổ còn phải đi cướp của người khác, trên thực tế nhà của các cô không nghèo tới mức đến một trái bóng rổ cũng không mua nổi chứ?
Con trai của cô không có giáo dục, cười nhạo bạn học, giẫm đạp lên nhân cách của Tần Đồng, đây là sự thật.
Trên thực tế, nó mới là người có mẹ sinh không có mẹ dạy?" Diêu Đinh nhìn thẳng vào cô ta.
"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem, cô biết Chu gia của chúng tôi mỗi năm quyên bao nhiêu tiền cho nhà trường không? Cô lại đây." Tống San vừa định túm tóc của Diêu Đinh thì cô giáo vội vàng ngăn lại.
"Mau mau đưa con trai của cô tới bệnh viện nhìn xem, nếu kiểm tra ra được bị thương ở đâu, cứ việc đưa giấy chứng nhận của bệnh viện tới tìm tôi, tôi chỉ sợ rằng cô không tìm được một chút vết thương nào thôi." Diêu Đinh ngay cả động cũng không thèm, không nhanh không chậm nói: "À, còn nữa nhớ thuận tiện ghé qua khoa tâm thần, tôi lo tâm lý nó không được bình thường đấy."
Trong khi Tống San tức sắp điên rồi thì ngay lúc này người vẫn luôn ngồi một bên không nói chuyện Chu Yên Nhiên đứng lên giữ cô ta lại: "Chị dâu, vốn chính là Thần Hàn sai mà, mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, chị đưa thằng bé về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Tống San đương nhiên không chịu, cô ta không thể chịu được cơn tức như vậy nên muốn thoát khỏi tay của Chu Yên Nhiên, nhưng sức lực trên tay của Chu Yên Nhiên lại càng lúc càng lớn, tuy rằng trên mặt cười nhưng trong giọng nói lại tràn ngập cảnh cáo: "Nếu như để anh em biết được, anh ấy sẽ rất tức giận đấy."
"Cô giáo Vương, cô đưa chị dâu tôi ra ngoài trước đi, chị ấy là tức giận chút thôi, để tôi nói chuyện riêng với vị này nhé."
Cô giáo Vương gật đầu, ước gì có thể chạy nhanh khỏi cái nơi thị phi này.
Văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, Chu Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy ấm trà, nước trà ấm chậm rãi chảy ra, cô ta giống như chủ nhà mà mở miệng nói: "Diêu tiểu thư, để cô chê cười rồi, trước tiên cô ngồi đi."
Diêu Đinh đứng yên không nhúc nhích, nhìn người phụ nữ trước mắt này trang điểm cũng không có dung tục, cho dù là lớp trang điểm hay là trang phục, mỗi một chỗ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Trong phòng, hai người phụ nữ cách biệt một trời, một người có lòng tự trọng rất cao, một người thì hèn mọn đến bụi bặm, một người mỏng manh ưu nhã, còn một người thì gai nhọn đầy người.
Hai người phụ nữ giống đang giằng co với nhau, mà nói đúng ra cũng không phải giằng co, bởi vì Diêu Đinh cũng không có chú ý quá nhiều đến cô ta, cô chỉ cảm thấy mùi nước hoa vị cỏ cây trên người cô ta khá dễ ngửi thôi.
Chu Yên Nhiên mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Chu Yên Nhiên."
"Tôi tới đây để nhắc nhở cô, Chu Yên Nhiên cũng không phải là một người dễ chọc." Lời nói đêm qua của Lâm Tiểu Ngư vang lên bên tai.
"Cũng là vị hôn thê của Mạnh Phù Sinh."
Âm thanh kia nghe tới rất có sức sống, còn có nụ cười xinh đẹp đắc ý trên môi, làm cho cả khuôn mặt cô ta giống như là món đồ sứ ngàn năm đắt giá, ngay cả chạm vào cũng không dám chạm.
"Ồ." Đối lập với nhau, câu trả lời và giọng điệu của Diêu Đinh lại quá mức có lệ.
Cô biết cho dù đối phương có tươi cười xinh đẹp đến đâu thì vẫn là con dao nhỏ sắc bén hỗn tạp, cô không có sức để đi đối phó với cô ta.
Chu Yên Nhiên nhấp một ngụm trà rồi khinh thường nói: "Tôi thấy Diêu tiểu thư cũng là một người ngay thẳng, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Con người của tôi ghét nhất chính là người khác đụng đến đồ của tôi, mặc kệ người đó là ai, tôi nhất định sẽ để họ phải trả giá lớn."
Nhưng mà bộ dáng của Diêu Đinh lại rất thờ ơ, thậm chí còn châm biếm một câu: "Điều này không phải vô nghĩa sao? Chẳng lẽ lại có người thích người khác đụng đến đồ của mình?"
Chu Yên Nhiên đặt chén trà xuống, trong đôi mắt đột nhiên léo lên tia