Thời điểm Lâm Uyển Uyển giặt quần áo, hai tiểu tử kia cũng ở phụ cận cắt cỏ cho heo, đợi đến khi Lâm Uyển Uyển đem quần áo vắt hết phơi khô, súc vật trong nhà cũng được hai tiểu tử kia cho ăn xong.
Sau khi bận rộn xong mới phát giác toàn bộ căn nhà đều im ắng, Lâm Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết, Phương thị lấy cớ sinh bệnh khẳng định lại đi ra ngoài, về phần tiểu chất nữ Khương Chi Mân hẳn là ở trong tây sương phòng thêu hoa, tiếng hít thở rất nhỏ nhưng đối với người luyện võ như cô mà nói, cảm nhận được rất rõ ràng.
Ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, đoán chừng lúc này còn rất sớm, tính theo thời hiện đại thì còn chưa đến bảy giờ, Lâm Uyển Uyển lên núi một chuyến, một là vì rau dại hôm nay, nhìn rau trồng trong viện, cô sẽ không động đến, thứ hai là xem mình có bắt được vật quý hiếm nào không, không kiếm được tiền thì thêm một bữa cơm.
"Giác Nhi, Khuyết Nhi, nương mang các ngươi lên núi đào rau dại đi.
"
"Thật sao, nương?"
"Ừm!"
"Được, ca ca ngươi nghe thấy chưa, chúng ta có thể lên núi chơi.
"
"Ta biết.
"
Hai tiểu tử kia rất vui vẻ, từ sau khi nương sinh bệnh bọn họ cũng không lên núi chơi nữa, duy nhất một lần là hai người bọn họ vụng trộm đi, chính là vì đi hái quả lựu ăn ngon kia.
Lâm Uyển Uyển thấy bọn họ vui vẻ, tự nhiên cũng vui vẻ, đeo sọt sau lưng, cầm theo một cái cuốc nhỏ, sờ sờ chủy thủ trong ngực, mang theo hai tiểu hài tử chuẩn bị lên núi.
Đi hồi lâu, rốt cuộc cũng đến nơi, nhìn xung quanh, trên núi cây cối san sát, có chút âm u, lá cây ố vàng thỉnh thoảng rơi xuống, phủ lên mặt đất, chính là cảnh giao mùa giữa thu và đông.
Ngọn núi này không có tên, nằm cạnh núi Kỳ Sơn, tuy là một ngọn núi nhỏ nhưng thực ra quy mô cũng không nhỏ, người trong thôn thường lên núi này đào rau rừng, đặt bẫy săn bắn.
Dưới chân núi đã bị đào không sai biệt lắm, còn lại đều là những chồi non mới mọc lên, còn cần một thời gian để mọc lại.
Đi lên phía trên, có thể nhìn thấy mấy cái bẫy lớn nhỏ, là dùng để bắt con mồi, bên cạnh có ký tên, mọi người đều đạt được một quy tắc bất thành văn, con mồi trong bẫy nhà ai chính là của nhà đó, những người khác không được lấy lung tung, nếu không bồi thường gấp bội, phải đến tận cửa xin lỗi, hoặc phải chiếu lệ làng xử lý, nếu nghiêm trọng, không phục quản giáo, chỉ có thể đưa đi nha môn xử lý.
Lúc đầu cũng có người to gan làm bậy, nhưng sau mấy lần xử lý, không ai dám động đến làm chuyện xui rủi này nữa.
Lâm Uyển Uyển đại khái liếc nhìn, trong bẫy không có con mồi chắc là cũng khó mà bắt được.
Nghe nói trước kia, thôn cũng có mấy nhà thợ săn, dựa vào săn bắn kiếm sống, chỉ là lòng tham của con người là không đáy, mà số lượng sinh động vật sinh ra dù sao cũng có hạn, rất nhanh con mồi trên núi đều bị săn bắt sạch sẽ, vì thế bắt đầu đánh chủ ý đến sâu trong núi bên cạnh.
Núi bên cạnh trong núi sâu, người đời thường nói trong núi sâu thường có dã thú, cần phải cẩn thận tránh xa, đây là kinh nghiệm rút ra từ bài học xương máu.
Những thợ săn gan to lớn mật, vì lợi ích của bản thân, bắt đầu tiến vào núi sâu, liên tiếp mấy ngày đầu không xảy ra chuyện gì, lá gan của thợ săn cũng bởi vậy mà càng lớn, luôn cảm thấy thế hệ trước phóng đại, không thèm để ý nữa, nhưng không đến mấy ngày đã thành thức ăn cho sói đói mãnh hổ trong núi sâu.
Con người đa số là như vậy, tập trung vào lợi ích nhỏ trước mắt, làm cho sinh linh trên núi gần như tuyệt chủng, cuối cùng lại hại chính mình.
Kể từ đó, trong thôn không còn thợ săn, người có tâm đều là tự đào bẫy săn bắt, chỉ là mấy năm nay tình hình không tốt, con mồi săn được gần như tuyệt chủng, làm sao đáp ứng đủ nhu cầu của bọn họ, lại không dám mạo hiểm vào núi sâu, dứt khoát nghỉ tâm tư đó.
Mấy năm nay tốt hơn nhiều, một năm săn bắt cũng có thể có vài bữa ăn, bất quá tiện nghi cho Lâm Uyển Uyển, cô được ăn không ít.
Đến giữa sườn núi, phát hiện không ít rau dại, cô có biết mấy loại, nhưng loại hai tiểu tử kia đào loại cô không biết, cô có chút kỳ quái, ở hiện đại mấy cây này bán đắt như tôm tươi đến chỗ này ngược lại không ai ngó đến, chẳng lẽ bọn họ không biết sao?
Ngẫm lại cũng có thể, tuy rằng cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, Nhưng cũng chỉ là một phần, nguyên chủ đối với những thứ này cái gì cũng không biết, nấu ăn mặc dù không tồi, nhưng vẫn kém xa cô.
Lâm Uyển Uyển cũng không đào những loại rau dại mà cô biết, để cho hai tiểu tử đào loại mà bọn họ đang đào.
Còn cô thì vẫn muốn nhìn quanh xem trên núi có cái gì tốt không, loại rau dại này nếu ở thời hiện đại thì quý, nhưng ở thời đại này, cô không thể kiếm tiền từ những thứ