Bây giờ là mùa thu năm Đại Tấn thứ hai mươi ba.
Đây chính là thời điểm vàng thu hoạch lúa, đám nam nhân, nữ nhân cùng các hài tử choai choai trong thôn đều đồng loạt xuống ruộng.
Mà lúc này, ở trong đình viện phía tây Đào Hoa thôn, Lâm Uyển Uyển còn đang dưỡng bệnh nằm trên giường thở dài.
Thực ra cô không phải nguyên chủ Lâm Uyển Uyển, cô là Lâm Uyển Uyển đến từ thế kỷ 21, thế hệ thứ 3 gia đình cách mạng, là một phú nhị đại tiêu chuẩn, có công việc nhàn hạ trong Cục giáo dục, còn có thêm một không gian bảo vật, cũng không biết có phải hay không ông trời chướng mắt cô cứ như vậy nằm ăn rồi chờ chết, đem cô ném đến địa phương cơm ăn áo mặc còn là một vấn đề lớn này, cũng may cái tên không hề thay đổi cũng coi như một chút an ủi.
Rõ ràng lúc đó đang cùng anh hai ở Mỹ làm nhiệm vụ.
Chủ yếu là để tìm hiểu xem quốc gia này bí mật tập hợp quân sự làm là có mục đích gì.
Tin tức thì đã tìm hiểu xong xuôi, trên đường trở về lại không may ngã một cái xuống đất, sau đó..
liền không có sau đó nữa.
Trong lúc mê man dường như có người băng bó vết thương cho cô, kê một loạt thuốc, cô theo bản năng cho rằng mình đang ở trong bệnh viện, ý chí không chịu nổi lại rơi vào hôn mê.
"Lão tam, đã mấy ngày nay rồi, ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, Mạnh đại phu không phải đã nói, tình huống rất kém sao, đoán chừng là không cứu được nữa, ngươi nhìn nàng ta nằm bất động đây, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi".
Một phụ nhân lớn tiếng nói, "Cũng không phải Nhị tẩu nói ngươi, ngươi xem cái nhà này, ai nấy đều há miệng muốn ăn cơm, công việc trong ruộng thì không làm a.."
Hai đứa bé kêu khóc đẩy đuổi phụ nhân đi ra ngoài, "Không cho phép ngươi nói nương chúng ta, ngươi là người xấu, ngươi đi ra ngoài cho ta."
"Được!" Người phụ nữ đóng sầm cửa đi ra ngoài, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Đúng là không biết tốt xấu".
Nam nhân được gọi là lão tam há to miệng, cười khổ một tiếng, nào có ai quan tâm tới vợ của hắn, hắn tuy rằng chất phác thật thà, nhưng hắn đâu có ngu ngốc, cũng học qua vài năm trên học đường, tốt xấu hắn vẫn là phân rõ.
Vợ hắn là một nữ nhân tốt, nếu không phải vì báo ân, cũng không tới lượt hắn cưới được àng.
Còn nhớ rõ đêm động phòng hoa chúc, nàng một thân áo cưới đỏ tươi ngồi ngay ngắn trên đầu giường, tựa như thiên tiên.
Thế nhưng nàng bây giờ lại nằm yên trên giường không có một chút nào sinh khí nào, làn da trở nên thô ráp, xanh xao vàng vọt, hai tay chi chít những vết chai dày, tâm hắn đau không ngừng, hắn thấy hổ thẹn, hắn cảm thấy đây không phải sinh hoạt mà vợ hắn nên có, nhưng hắn lại bất lực.
"Nương, ngươi mau tỉnh lại đi, Khuyết Nhi rất nhớ người, Nhị bá nương nói người muốn đi, nương không cần chúng ta, ta không muốn nương đi, không muốn nương đi.." Nói chuyện đứt quãng, rõ ràng nhất mang theo tiếng khóc nức nở trong âm thanh, bộ dáng nho nhỏ không kìm nước nước mắt lã chã rơi.
Một nam hài khác cũng lớn chạc đứa bé kia một bên, kéo ngón tay Lâm Uyển Uyển, trên mặt tràn đầy bất an cùng sợ hãi, "Nương, đều là lỗi của Giác Nhi, nếu không phải Giác Nhi sinh bệnh, nương cũng sẽ không xảy ra chuyện, Sau này Giác Nhi không bao giờ sinh bệnh nữa, nương, ngươi nhanh chóng mở mắt nhìn Giác Nhi đi, đừng làm Giác Nhi sợ".
Lâm Uyển Uyển cảm giác có một bàn tay thô to đang vuốt v e gò má cô, có chút run rẩy, tiếng khóc bên tai càng lúc càng lớn, mang theo tiếng nấc, là thanh âm của tiểu hài tử.
Bọn họ cho rằng nàng chết sao? Lâm Uyển Uyển nghĩ, cô phải nhanh chóng mở mắt ra, nói cho bọn họ cô còn sống.
Ngón tay Lâm Uyển Uyển khẽ giật giật, chậm rãi mở hai mắt ra, trời có chút tối, đập vào mắt là ba gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Đang vuốt má cô chính là người đàn ông trước mắt, làn da ngăm đen, hai mắt sưng đỏ, có chút già nua, nhìn giống như đã gần ba mươi tuổi.
"Tức phụ".
Người đàn ông kích động ôm lấy cô, có chút dùng sức, đau đến mặt Lâm Uyển Uyển đều vặn vẹo.
Bên cạnh còn có hai tiểu hài tử hưng phấn gọi cô là nương, đồng dạng hai mắt sưng lên, đều là xanh xao vàng vọt, nhìn rõ ràng là suy dinh dưỡng.
Qua một hồi lâu, nam nhân mới buông cô ra, Lâm Uyển Uyển lúc này mới thở hắt một hơi, quả thực muốn mạng, nếu không phải cả người cô không còn một chút sức lực nào, cô đã sớm đã sớm đẩy hắn ra, hơn nữa cổ họng cô khô rát, không thể phát ra âm thanh.
"Giác Nhi, mau đi rót một chén nước mang tới".
Nam nhân nói xong, đỡ Lâm Uyển Uyển tựa vào người hắn.
Giác Nhi nghe vậy lấy một cái chén từ trên bàn bên cạnh rót đổ đầy, thật cẩn thận đưa cho cha hắn.
Uống xong miếng nước, Lâm Uyển Uyển nhất thời thoải mái không ít, giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng, trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn, lúc này mới phát hiện vấn đề của ở chỗ xung quanh.
Giường đất, tường nhà cũng