Một nhà tam phòng vốn đang vô cùng cao hứng, về nhà nhìn thấy khóa cửa bị cạy ra, cửa phòng mở rộng, trong lòng lộp bộp một tiếng, sợ là nhà bị trộm, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng chạy vào phòng nhìn, trợn tròn mắt.
Chăn vốn đã gấp gọn lại bẩn không chịu nổi, đồ ăn người trong thôn đưa tới cũng không còn một chút nào, mảnh vụn đầy đất bùn cát đầy sàn nhà, còn mùi hôi thối trong phòng bốc lên nồng nặc, phản ứng đầu tiên của Lâm Uyển Uyển là khẳng định là em chồng cùng mẹ chồng đã làm cái gì rồi.
Khi Lâm Uyển Uyển nhìn thấy quần áo trong tủ, sắc mặt khó coi đến cực điểm, rõ ràng là có người đã mặc xong không giặt lại, khiến Lâm Uyển Uyển nổi trận lôi đình nhất chính là áo yếm, nội y của cô, vứt lung lung tung khắp nơi nhìn thật sự ghê tởm, cầm một cái lên xem, một cỗ mùi vị tao nhã kia, bọn họ làm sao lại làm loại chuyện này trong phòng cô?
Cầm thêm cô ngại bẩn, buông tay ra lui về phía sau ba bước, mặt trắng bệch, cả người phát run.
Khương Gia Minh phát hiện thần sắc tức phụ không thích hợp, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Uyển Uyển, đỡ lấy cô, nhìn theo tầm mắt của cô, cả người cứng đờ, đó là thứ gì, làm nam nhân, hắn làm sao có thể không biết.
Là hắn, khẳng định là hắn, người trong nhà sẽ làm ra được loại chuyện này, ngoại trừ hắn không còn ai nữa, sắc mặt xanh mét xông ra ngoài.
Lâm Uyển Uyển không biết Khương Gia Minh muốn đi làm gì, cũng không rõ rốt cuộc là ai dơ bẩn vô sỉ như vậy, cô chỉ biết hiện tại lửa giận công tâm, thân thể còn chưa tốt hẳn liền đứng không vững.
Mùi vị ghê tởm mãnh liệt tràn ngập thần kinh khứu giác của cô, nhưng cả người lại nhũn ra không cách nào nhúc nhích, suy yếu vô lực mở miệng, "Giác nhi, Khuyết nhi, đỡ nương đi ra ngoài.
"
Dưới sự hỗ trợ của hai đứa nhỏ, Lâm Uyển Uyển rốt cục ra khỏi căn phòng dơ bẩn kia, nhịn không được một tay chống tường nôn ra.
Hai đứa nhỏ không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể đứng bên cạnh Lâm Uyển Uyển, ngoại trừ lo lắng thì chỉ có lo lắng, bọn họ không chỉ lo lắng cho nương, còn có cha không biết đã chạy đi đâu.
Mùi hôi thối tanh tưởi khó chịu xen lẫn với nhau, hai đứa trẻ cũng nhịn không được dựa vào tường mà nôn ra.
Lâm Uyển Uyển có lòng muốn quan tâm hai đứa nhỏ, lại không chịu nổi thân thể yếu ớt mới vừa đi một bước, liền lập tức ngã xuống.
Tiếu thị mang theo Khương Chi Nhã lo lắng về nhà cũ, vừa vặn nhìn thấy một màn này, rất nhanh chạy tới, một trái một phải vừa may đỡ được Lâm Uyển Uyển, tránh để cho cô bị ngã xuống đất.
Hai đứa nhỏ cũng không để ý đến khó chịu trong dạ dày, lo lắng chạy về phía Lâm Uyển Uyển.
Tiếu thị vốn định đỡ tam đệ muội vào tam phòng, đi đến cửa phòng một cỗ cảm giác ghê tởm khó có thể diễn tả đập vào mặt, khiến người ta muốn nôn, lại nhìn, nàng liền biết đây là chuyện tốt của một nhà Lưu Hòa Hải lưu lại.
Nhớ tới năm nàng mới vào cửa, Lưu Hòa Hải còn chưa lập gia đình, đến nhà cũ chơi thật sự chiếm lấy phòng của bọn họ, bảo phu thê bọn họ đi phòng khách vừa mới thu dọn, ở lại vài ngày, làm cho hai phu thê bọn họ đều không tiện đi vào, sau khi chờ người đi rồi, đi vào cũng là loại cảnh tượng này, lúc ấy tức giận cả người nàng phát run, tức giận hôn mê bất tỉnh tại chỗ, nhà hắn càng là mặt tái mét đuổi theo đánh một trận, nháo thật lâu mới vạch trần chuyện này, bộ dáng hiện tại so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém, lúc trước nàng còn đang suy nghĩ tam đệ sao lại không có ở đây, lúc này nàng biết, tuyệt đối là đi đánh người.
Tiếu thị trong lòng thầm thở dài, nơi này khẳng định không có chỗ an trí cho tam đệ muội, vì thế cùng nữ nhi Khương Chi Nhã một trái một phải đỡ Lâm Lâm Uyển Uyển về nhà, lúc ra khỏi viện quay đầu lại nhìn vị vị trí thượng phòng, nàng biết mẹ chồng Lưu thị cùng tiểu cô Khương Tuệ Mẫn khẳng định ở bên trong, thái độ làm như không thấy này thật khiến lòng người lạnh lẽo, từ sau khi gả đến nhà này, nàng trong lòng xem thường mẹ chồng Lưu thị này, cũng chướng mắt người nhà mẹ đẻ của Lưu thị, một người cũng không có đức tính tốt, chỉ là làm dâu nàng không tiện mở miệng.
Khương Chi Nhã thấy sắc mặt nương mình nặng nề, lời muốn hỏi ra miệng nhất thời nuốt xuống, nghĩ đến một nhà cữu công thật sự quá đáng, đem một phòng đang yên ổn đạp loạn thành như vậy, còn có một cỗ hương vị ghê tởm, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt mẫu thân, nhà cữu công này chắc chắn còn làm ra chuyện gì khác, trách không được cha nương đều chán ghét một nhà cữu công.
Hai đứa nhỏ