Tú Lệ Sơn Trang tọa lạc ở lưng chừng núi, quy mô đồ sộ đến mức chỉ cần nhìn hai con sư tử đá to sừng sững ngoài cổng biệt thự là có thể thấy được, quả là không đơn giản!
Xe ngựa dừng lại, Lâm Uyển Uyển vén rèm lên, có chút kinh ngạc nhìn Tú Lệ Sơn Trang, nơi này có chút khác với trong tưởng tượng của cô, thoạt đầu cô còn tưởng rằng đây chỉ là một tiệm vải đơn thuần, nhưng không nghĩ tới lại có vài phần trang nghiêm ở bên trong, không thể khinh thường!
Cha cũng chỉ nói với sơ qua với cô một vài câu, cũng không có nói cho cô biết những thứ này, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Trên thực tế hiện tại cô ngay cả trang chủ cùng với nữ nhi trang chủ tên gọi thế nào cũng không biết, cũng không biết là cha cô quên nói tới hay là như thế nào, cũng do suy nghĩ hời hợt.
Hai cha con lần lượt xuống xe, không khỏi rùng mình vì cơn gió lạnh bất chợt, ở đây còn lạnh hơn ở Đào Lâm Thôn, may mà quần áo đủ ấm, không thì khó có thể chịu đựng được.
Nghênh đón chính là thủ vệ canh gác ở cửa sơn trang, chất tiếng hỏi "Người tới là ai?" Biểu tình nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, đại khái một phần cũng do thời tiết.
Lâm Thiên Tứ chắp tay, "Tại hạ họ Lâm, kính xin tiểu ca thông báo một tiếng.
" Nói xong từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội hình tròn giao cho thủ vệ.
Thủ vệ tiếp nhận ngọc bội, đồng tử co rụt lại, nhìn không ra đôi cha con bình thường này lại có lai lịch như vậy, không biết là thật hay giả, liền nói "Chờ một chút!" rồi quay đầu lập tức để cho thủ vệ phía sau cầm ngọc bội chạy vào bên trong.
Đứng trong gió lạnh, Lâm Uyển Uyển chịu không nổi, có nơi che mưa che gió, tại sao phải bạc đãi mình, sau khi cha gật đầu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô trực tiếp leo lên xe ngựa ngồi, đường vào bên trong còn xa, chưa đi vào được, thị vệ còn cần thời gian đi tới đi lui, nên nhất quyết gọi cha cô vào trong xe ngồi.
Nhân lúc này, Lâm Uyển Uyển cũng muốn hỏi thăm một chút về tình hình của Tú Lệ Sơn Trang, nếu không đi vào sẽ ngơ ngác không biết gì, nhất định sẽ làm trò cười cho chính mình.
Sau đó Lâm Thiên Tứ kể sơ qua cho Lâm Uyển Uyển nghe về những năm tháng phi thường khi còn trẻ, còn có khối ngọc bội kia là trang chủ vì mang ơn cứu mạng tặng Lâm Thiên Tứ, chưa từng nghĩ nhiều năm sau lại gặp lại, không chỉ trở thành bằng hữu, còn trở thành đối tác làm ăn.
Trang chủ họ Diệp, so với Lâm Thiên Tứ nhỏ hơn mấy tuổi, nữ nhi Diệp Tú nhà hắn lúc này cũng mới mười lăm tuổi, còn nhỏ như vậy ngược lại làm cho Lâm Uyển Uyển có chút giật mình, không phải là đồng hương chứ, nhưng nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, trí tuệ của cổ nhân chưa bao giờ có thể xem thường, nữ nhân cũng có thể chống đỡ một nửa bầu trời.
Còn đang suy nghĩ, thủ vệ bên kia đã trở về, còn mang theo một nam nhân trung niên giống như quản sự tới đây, bởi vì rèm cửa mở một nửa ra, cho nên có thể nhìn thấy.
Lâm Thiên Tứ nhìn một chút, đây không phải là người quen cũ sao, "Thái quản gia, thì ra là ngươi.
" Vừa nói vừa muốn nhảy xuống xe ngựa, lại bị Thái quản gia ngăn lại.
"Lâm lão gia, đã lâu không gặp, Ngài vẫn là đừng xuống, chúng ta trực tiếp đi vào là được.
" Thuận tiện đem ngọc bội trả lại cho Lâm Thiên Tứ, chính mình cũng lên xe ngựa của bọn họ, chỉ là cùng Vương Hổ ngồi ở bên ngoài, có lẽ là lo lắng có Lâm Uyển Uyển ở trong xe, liền cự tuyệt hảo ý của Lâm Thiên Tứ.
Lâm Uyển Uyển thân là một người hiện đại, cho dù Thái quản gia này ngồi trong xe ngựa cô cũng sẽ không cảm thấy có cái gì không hợp lí, đương nhiên cô cũng không lên tiếng, nếu cô mở miệng còn không biết người ta sẽ nhìn cô như thế nào.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, ước chừng khoảng mười phút mới dừng lại, Vương Hổ cùng Thái quản gia nhảy xuống xe trước, Lâm Thiên Tứ đi ra sau, Lâm Uyển Uyển đi ra cuối cùng, cha cô dìu cô xuống, được rồi, để cô làm thục nữ một phen.
Dưới sự chỉ đường của Thái quản gia, tiến vào sảnh chính dùng để tiếp khách, nơi này là nơi trang chủ ngày thường tiếp đãi khách quý, Lâm Uyển Uyển theo Lâm Thiên Tứ ngồi xuống, tò mò liếc mắt nhìn bài trí phòng này một cái, có chút trang hoàng lộng lẫy.
Rất nhanh nhóm nha đầu bưng trà nước đến, để trên bàn mỗi người một chén, lại lui xuống.
Thái quản gia cũng mượn cớ bận rộn cáo từ, cả đại sảnh bỗng chốc trống rỗng chỉ còn lại hai cha con Lâm Uyển Uyển, yên tĩnh kỳ lạ, ngẫu nhiên có tiếng va chạm nắp chén, là bởi vì Lâm Uyển Uyển đang chơi đùa.
Một canh giờ trôi qua cũng không thấy người tới, Lâm Thiên Tứ có chút nhíu mày, Lâm Uyển Uyển cũng đặc biệt buồn bực.
Không phải nói là bằng hữu sao, vừa vào cửa đã không thấy người đâu, cô cũng không rảnh cùng mấy người này chơi đùa, nếu như muốn gặp đã sớm đi ra, nếu như không muốn gặp cứ trực tiếp nói thẳng cô còn có kế hoạch khác.
Ngồi ở đây tiêu hao sự kiên nhẫn của cô, kiên nhẫn cô có rất nhiều, chỉ là không phải địa bàn của mình không dễ làm chủ.
Tựa hồ nghe được cách vách có động tĩnh, Lâm Uyển Uyển thấp giọng hỏi Lâm Thiên Tứ, "Cha, trang chủ muốn làm gì?"
Lâm Thiên Tứ lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm, mấy năm không gặp, đoán chừng là đang giận hắn, lời này hắn cũng không tiện nói cho khuê nữ nhà