Cùng với sự phát triển của xã hội, khoa học kỹ thuật dần dần tiến bộ, vùng nông thôn của Hoa Quốc đã sớm thoát khỏi cảnh nghèo đói bần cùng, các gia đình khá giả và giới thượng lưu xuất hiện cũng càng ngày càng nhiều, bộ phận nông thôn thuộc vùng duyên hải được xây dựng thậm chí còn đẹp hơn cả các thành phố lớn, ngay cả vùng đất Tây bộ nếu đem ra so sánh với nó thì cũng kém xa.
Thôn Sơn Tuyền là một thôn trang nhỏ thuộc bộ phận phía bắc của vùng Tây bộ Tứ Xuyên, trong thôn tổng cộng khoảng trên dưới trăm hộ dân, mức độ giàu có cũng không dám đem so với vùng duyên hải nhưng cũng miễn cưỡng xếp vào hàng ngũ giàu có.
Nếu ngươi hỏi ai giàu có nhất thôn Sơn Tuyền, thôn dân khẳng định sẽ không hẹn mà cùng nói cho ngươi ba chữ, Lăng Kính Hiên.
Không ai biết Lăng Kính Hiên là từ đâu xuất hiện, chỉ biết vào một ngày hơn hai mươi năm trước, chỉ trong một đêm bảy người Lăng gia đều chết một cách bất ngờ, chỉ có Lăng Kính Hiên năm đó chỉ mới ba tuổi cũng mất tích luôn, từ đó về sau, ở thôn Sơn Tuyền không còn người họ Lăng nữa, nhưng mà, cách đây tám năm, môt người đàn ông tự xưng là Lăng Kính Hiên đột nhiên trở về thôn, dọn vào ở trong mảnh đất mà ban đầu vốn là dinh thự của Lăng gia, kinh ngạc hơn nữa là chỉ trong nữa năm ngắn ngủi, hắn đã xây dựng nên một tòa hoa viên biệt thự, lúc bấy giờ có không biết bao nhiêu người âm thầm ngưỡng mộ lại ghen ghét, hận không thể thay thế Lăng Kính Hiên mà dọn vào trong ấy ở.
Không lâu sau đó, cũng không biết Lăng Kính Hiên làm thế nào mà lại hấp tấp chiêu mộ người làm ruộng trong thôn đến làm ở mấy chục mẫu đất cách biệt thự không xa, cũng bởi vậy mà thôn dân vốn dĩ mang theo tâm trạng dè chừng, không dám tiếp cận Lăng Kính Hiên, hắn rốt cục cũng hòa nhập với người dân ở thôn Sơn Tuyền, ngày thường nếu không có việc gì để làm, hắn sẽ đến nhà thôn trưởng uống vài chung trà, hoặc cùng đánh bài với vài tên vô công rỗi nghề, không một ai biết Lăng Kính Hiên làm nghề gì, tiền từ đâu mà có, thôn dân chỉ biết, cứ một lúc nào đó, y sẽ biến mất một đoạn thời gian, sau khi trở về lại giống như người nhàn rỗi không có việc gì làm, kể ra thì cũng thật nực cười.
"A.."
Đêm khuya thanh vắng, khi mọi thứ đều chìm vào im lặng, trong căn biệt thự duy nhất ở thôn Sơn Tuyền, đột nhiên một tiếng rên đau đớn của một người đàn ông vang lên, theo chỗ mà giọng nói truyền tới, trong căn phòng, nơi cánh cửa hơi mở rộng, có một vài người đàn ông thân hình cao to cường tráng, mặc quần áo ngụy trang, vai vác súng, đạn lên nòng, trên người đầy lệ khí, hướng ánh mắt về phía bên trong, một người đưa lưng về phía cửa, động tác trên tay lanh lẹ, ở trước mặt hắn, một người đàn ông để trần thân trên, trong miệng ngậm vải trắng, miệng vết thương từ xương bả vai kéo dài xuống bụng đầm đìa máu tươi, tiếng kêu thảm thiết vang tới chính là của hắn.
"Ngươi con mẹ nó nhẹ một chút nha!"
Thấy boss nhà mình đau đến mắt trợn trắng, người đàn ông đứng kế bên đầu giường gầm giọng quát, đang khâu lại miệng vết thương Lăng Kính Hiên ngẩn đầu ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, khuông mặt tinh xảo tuấn mỹ đến không giống phàm nhân tràn ngập sự trào phúng.
"Ưm.."
"Nếu ngươi đã có nhiều ý kiến như vậy, vậy ngươi đến làm thế ta đi."
Tay giữ đầu kim đột nhiên kéo một cái, nháy mắt người nằm trên giường đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, Lăng Kính Hiên bĩu môi đem kim chỉ thu lại, làm bộ muốn rời đi, một bàn tay đầy máu đột nhiên nắm lấy tay của Lăng Kính Hiên, ánh mắt của Lăng Kính Hiên lạnh nhạt nhìn qua, miệng vết thương mới khâu lại được hai phần ba, người nọ hung hăng hít sâu mấy hơi, trừng mắt liếc người đang đứng bên giường một cái, nhẹ giọng nói: "Tiếp tục!"
Mặc dù trên người đang bị thương nghiêm trọng nhưng khí thế của người nằm trên giường một chút cũng không thể xem thường, qua một lúc lâu, Lăng Kính Hiên nhìn thẳng hắn lạnh như băng nói: "Chỉ lần này thôi."
Dứt lời, Lăng Kính Hiên một lần nữa ngồi xuống tiếp tục giúp hắn khâu lại miệng vết thương, những người này là lính đánh thê nổi danh thuộc quân đoàn quốc tế, gần đây chấp hành một nhiệm vụ ám sát ở Tứ Xuyên, nhưng bọn họ lại xem thường năng lực của quân đội Hoa quốc, thiếu chút nữa tử trận trong tay người ta, người bị thương tên Á Tư, là lão đại của quân đoàn lính đánh thuê này, đã từng cứu Lăng Kính Hiên một lần, cùng hắn cũng có vài phần giao tình, bằng không bọn họ cũng đừng mong tìm được hắn, cũng đừng mong hắn giúp khâu lại miệng vết thương.
Lăng Kính Hiên, danh hiệu Truy Hồn, vang danh quốc tế với chức danh mật y kiêm sát thủ, một tay giết người, một tay cứu người, hắc bạch lưỡng đạo không ai không kiên dè hắn, cũng không ai biết khuôn mặt thật sự của hắn cả, trừ bỏ y thuật cùng kỹ năng ám sát, hắn còn là thiên tài hóa trang, có thể hóa thân thành nam hoặc nữ, xấu xí hoặc xinh đẹp, càng không ai biết cụ thể hắn ở nơi nào, bất kể là trị bệnh hay giết người thì đều sẽ đến tổ chức sát thủ để liên hệ với hắn, không quan tâm là cứu người hay giết người thì đều phụ thuộc vào tâm tình của hắn, vui thì cứu còn buồn thì..
coi như ngươi xui xẻo vậy, có thể nói trên thế giới này cũng chỉ có tên này dù là giết người hay cứu người đều phải căn cứ vào tâm tình của hắn thích hay không.
"Lần này là chúng ta sơ suất, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy sự yên bình của ngươi, chờ vết thương ổn rồi chúng ta sẽ rời đi ngay."
Á Tư đau đến tối tăm mặt mày, Lăng Kính Hiên ngẩn đầu lạnh nhạt nhìn qua, động tác trên tay cũng không dừng lại: "Không đi chẳng lẽ còn muốn ở chỗ ta dưỡng thương?"
Tục ngữ nói, đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị (nơi ẩn nấu tốt nhất một là chốn đông người, hai là nơi nông thôn vắng vẻ ít ai để ý tới).
Hắn cảm thấy không chỗ nào an toàn hơn vùng nông thôn này hết, nếu không phải hắn nợ ân tình, đánh chết cũng đừng hòng hắn bại lộ nơi ẩn dấu của mình ra.
"Kính Hiên.."
"Đừng động!"
"Không ổn rồi, quân đội của Hoa quốc tới đây".
Tiếng nói của Á Tư bị tiếng nổ đinh tai nhức óc cắt ngang, một người đàn ông to con bỗng nhiên vọt vào phòng, động tác của nhóm đàn ông đang canh giữ trong phòng đồng loạt nhìn về phía Á Tư, quân đội dám tấn công như thế, rõ rằng là trước đó đã xác định được bọn hắn đang ở đây, căn biệt thự này sợ là đã sớm bị bao vây rồi.
Trong không khí khẩn trương, chỉ có mình Lăng Kính Hiên là giống như không bị bất cứ việc gì ảnh hưởng đến, vẫn như cũ nhanh nhẹn khâu lại miệng vết thương, hết thảy sự việc bên ngoài giống như không liên quan gì đến hắn vậy.
"Cái Luân, ra ngoài ngăn bọn họ lại, nghĩ cách mở đường rời khỏi đây."
Không hổ danh là lão đại, Á Tư thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra hết vậy, lúc hắn hạ mệnh lệnh, một người đàn ông tên Cái Luân vung tay lên, toàn bộ người có tố chất huấn luyện còn lại đều đi ra ngoài.
"Tốt rồi, ngươi có thể rời đi."
Đại khái vài phút sau, Lăng Kính Hiên thu hồi kim chỉ, chậm rì rì dọn dẹp dụng cụ, Á Tư bắt lấy tay hắn, "Kính Hiên đi cùng chúng ta đi."
Miệng vết thương lớn như vậy, không có khả năng là không đau, nhưng trên người Á Tư mang lại cho người ta cảm giác giống như là căn bản hắn không bị thương vậy.
Đón nhận ánh mắt cực nóng của hắn, Lăng Kính Hiên chậm rãi đẩy tay hắn ra: "Biết lính đánh thuê cùng sát thủ khác nhau chỗ nào không, người trước thì hào sảng nghĩa khí, có gan đem phía sau lưng giao cho đồng đội, mà người sau, vĩnh viễn cũng sẽ không tính nhiệm bất kỳ kẻ nào."
Nói thẳng ra, hắn không phải không muốn đi, mà là hắn căn bản không tính nhiệm bọn họ.
"Kính Hiên, ngươi vĩnh viễn luôn biết tổn thương người khác như vậy."
Giơ lên một nụ cười trào phúng, Á Tư cố nén đau đớn từ miệng vết thương, so với nó, tim hắn dường như đau gấp bội lần, nhưng hắn giống như đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
"Bảo trọng!"
Lúc hắn kéo cửa chuẩn bị rời đi, tiếng nói của Lăng Kính Hiên đột nhiên vang lên, đưa lưng về phía hắn, khóe môi của Á Tư hơi cong, như vậy thôi, đã đủ rồi, trên thế giới này chắc cũng không có mấy người nghe được hai tiếng này của Lăng Kính Hiên.
"Ngươi cũng thế!"
Cạch..
Hai cánh cửa đóng lại, bên ngoài tiếng súng đạn vang lên liên hồi, dày đặc, Lăng Kính Hiên thu thập tốt, sau đó nhìn về phía cửa, sâu trong ánh mắt ẩn ẩn xẹt qua một chút đau xót, có chút tình, không thể muốn mà cũng không dám muốn, hắn thà ra ngoài tìm tình một đêm cũng sẽ không để bạn của mình nuôi dù chỉ là một chút hi vọng không nên có với mình.
"Bằng bằng bằng.."
"Mau, đuổi kịp!"
"Á Tư nhanh lên, bên này.."
"Đây là chiến hạm nổi danh của quân đội quốc tế, có thời gian thì san bằng nó cho ta."
"Vâng!"
Trong lúc bắn nhau kịch liệt, hai bên đối chiến đều lần lượt hạ mệnh lệnh, lực lượng của bộ đội đặc chủng quá cường hãn, đám người Á Tư đột phá phía trước, đám người phía sau liên tục ứng chiến, nhưng vẫn còn rất nhiều đặc chủng binh đang chờ bọn họ ở phía sau hậu viện, tiểu tổ mười người, nháy mắt chỉ còn lại bốn năm người, mắt thấy bọn họ chắc chắn sẽ có kết cục toàn quân bị diệt, Lăng Kính Hiên lúc trước vẫn như mọi việc không liên quan đến mình, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.
"Đi cùng ta."
Quét mắt tới vùng ngực trần trụi đang tràn đầy máu tươi của Á Tư, Lăng Kính Hiên xoay người liền đi, được Á Tư cho phép, những người khác cũng đi theo.
Trong tầng hầm ngầm, Lăng Kính Hiên ngó lơ dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, cúi người gõ lên miếng gạch trên nền đất, chỉ vào một mật đạo mà một người trưởng thành có thể đi lọt, Lăng Kính Hiên lui lại một bên: "Nơi này thông trực tiếp đến con sông cách đây không xa, ta có một con thuyền cao su thả ở bên cạnh rừng rậm, có trốn được hay không thì phải xem vận may của các người."
Thật hiển nhiên hắn sẽ không trốn cùng bọn họ.
"Kính Hiên, trốn cùng chúng ta đi."
Kêu thuộc hạ đi trước, Á Tư lại một lần nữa yêu cầu, hắn sẽ không bỏ lại Lăng Kính Hiên mà đi.
Cùng lúc đó, quân đội bên ngoài dường như cảm thấy tình hình không ổn, đã thật lâu không nghe được tiếng súng của bọn Á Tư, xác định thân phận chủ nhân biệt thự của Lăng Kính Hiên, e sợ đêm dài lắm mộng, chỉ huy tối cao của quân đội hạ mệnh lệnh san bằng biệt thự, quân đội đặc chủng chấp hành mệnh lệnh, đem bom lắp đặt bốn phía biệt thự, khi toàn bộ bọn họ lui ra ngoài, biện thự sẽ hoàn toàn bị san bằng.
"Á Tư, ngươi nên hiểu, ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào, ngươi đi đi, ta có biện pháp khác thoát thân."
Khuôn mặt tuấn tú lạnh băng hiếm khi hiện lên biểu cảm khác thường ngày, Lăng Kính Hiên vẫn như cũ không đồng ý, hắn thích đàn ông là sự thật, nhưng hắn đã chán ghét cảnh máu me giết chóc, chỉ nghĩ sống một cuộc sống bình thường, tương lai không chừng lại muốn nhận nuôi mấy đứa con nuôi, đơn giản mà sống một cuộc sống bình đạm cả đời, đây là thứ mà Á Tư vĩnh viễn cũng không thể nào cho hắn.
"Ngươi..
Bảo trọng!"
Hơi há mồm, Á Tư chung quy cũng không thể nào để lời thổ lộ trong lòng thốt ra thành lời được, cuối cùng vẫn là xoay người