Hiện tại đúng là thời gian vụ mùa, nhà nào cũng đang tấp nập thu hoạch lúa mì, để gieo hạt giống vào vụ xuân, khúc đầu nguồn của mương Nguyệt Hoa ngày cũng không có mấy người, hiện tại lại càng không nhìn thấy bóng dáng của một ai, Lăng Kính Hiên thả ra Nguyệt Nha Tuyền ở phía trong gần bờ của dòng suối, một bộ phận cùng nước suối chồng lên nhau, không bao lâu, cá lớn cả bé đều rũ nhau kết bè bơi vào trong Nguyệt Nha Tuyền, thậm chí còn có mấy con nặng khoảng mấy cân, Lăng Kính Hiên mừng rỡ, mặt cười tươi như hoa, cong lưng lựa lựa liền đem mấy con cá lớn lụm bỏ vào thùng gỗ, thực nhanh trong thùng gỗ đã đầy cá.
Đáng tiếc, Nguyệt Nha Tuyền có thể thu hút cá đến thế nhưng lại không thể giữ chúng nó lại, vì vậy, khi Lăng Kính Hiên thu lại Nguyệt Nha Tuyền, thế nên đám cá kia liền toàn bộ lâm vào tình thế mắc cạn, nhìn mặt đất đầy cá, Lăng Kính Hiên hận mình tại sao lại không có phép thuật có thể biến ra thêm mấy chục thùng gỗ, hốt hết toàn bộ chỗ cá này về, hắn chỉ xuyên tới mới gần có một ngày thôi, mà hắn nhìn cái gì cũng có thể thành tiền hết, haiii..
đều là bần cùng quá mà ra hết.
"Thôi, nể tình các ngươi hiện tại là lương thực cũng như thu nhập chủ yếu hiện tại của nhà chúng ta, ta liền giúp các người trở về nhà đi."
Không có biện pháp, Lăng Kính Hiên lại một lần nữa thả ra Nguyệt Nha Tuyền, lúc này trực tiếp để Nguyệt Nha Tuyền chồng lên mương Nguyệt Hoa, chỉ để lại một bộ phận kéo dài đến bờ biển, chờ cá mắc cạn đều bơi lại về biển, hắn mới thu hồi Nguyệt Nha Tuyền, lại ôm một thùng cá lớn đi về nhà.
"Ầm..
ầm.."
"Mở cửa, Lăng Kính Hiên, ngươi cái mặt hàng rách nát kia, mau mở cửa cho lão nương.."
Ngày thường căn nhà rách nát tung tóe không có ai ghé thăm, hôm nay lại cực kỳ nào nhiệt, sau khi Lăng Kính Hiên rời đi không lâu, một thôn phụ* mặt sưng phù giống như đầu heo lôi kéo một nam nhân và nhi tử của nàng tới, một nhà ba người liều mạng gõ cánh cửa tưởng chừng như là lung lay sắp đổ, hai tiểu bánh bao sợ tới mức mặt mũi trắng bêch, hai nhóc run rẩy ôm chặt lấy nhau, cẩn thận nghe lời phân phó của Lăng Kính Hiên, có chết cũng không mở cửa, nhưng..
*thôn phụ: Người phụ nữ ở vùng nông thôn.
"Cha mẹ của Đại Oa, các ngươi đây là đang làm cái gì, muốn khi dễ con ta cô nhi quả phu không ai nương tựa phải không?"
Một giọng nói của nữ nhân vang lên thật lớn, tiếng đập cửa không ngừng cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt của hai tiểu bánh bao nhìn nhau, Lăng Văn vỗ vỗ cánh tay của đệ đệ, cẩn thận kéo nhóc đến gần cửa quan sát.
"Hừ, chúng ta khi nào thì khi dễ hắn nha, Lăng nhị tẩu, quái vật nhà các ngươi thế nhưng trưởng thành rồi, nhìn vết thương trên mặt của ta mà xem, tất cả toàn bộ là do hắn đánh, hôm nay phu quân của ta cố ý dừng việc đồng án mang ta lại đây, chính là đòi lại công đạo cho ta, lão nương sẽ không để cho hắn yên đâu."
Đầu heo thôn phụ hai tay chống nạnh, tiếng nói quái dị điên cuồng quát, nam nhân đứng đằng sau nàng nghe mà mặt đen như phân, thôn phụ này là tức phụ của hắn nên hắn hiểu hơn ai hết, nàng là dạng người gì, nhưng mà nói sao thì nói, nàng cũng là tức phụ của hắn, sao có thể để cho người khác tùy tiện đánh được? Đặt biệt là tên quái vật Lăng Kính Hiên kia.
"Đồ đàn bà chó má nhà ngươi, ở Lăng gia thôn này ai mà không biết Kính Hiên nhà ta mấy năm nay đều bị các ngươi hại đến si si ngốc ngốc? Các ngươi mà không đến khi dễ hắn đã là tốt lắm rồi, lúc nào đến phiên hắn khi dễ ngươi? Nương của Đại Oa, làm người thì nên có chút lương tâm, tích một chút phước, ngươi nói mặt ngươi là do Kính Hiên nhà ta đánh? Ai biết có phải hay không là mèo hoang hay chó