Cá của bọn họ dường như thật sự bán rất chạy, Lăng Kính Bằng không đến buổi chiều đã quay trở về, Lăng Thành Long cũng không có cùng hắn về, hẳn là đã về nhà phụ công việc đồng án rồi, dầu gì thì thời điểm hiện tại cũng là thời gian canh tác vụ mùa, ông ấy mỗi ngày phân ra được chút thời gian đến giúp Lăng Kính Hiên đã là không tồi rồi, thuận tiện nhắc tới, sự tình của nhà Đại Oa cũng vì Lăng Kính Hiên tuyên bố muốn kiện cáo lên quan phủ mà Lý Chính cũng không có dẫn người đến gây phiền toái cho bọn họ, chuyện này cứ thế mà trôi qua, còn về việc bọn người Lý Chính hay cả nhà của Đại Oa có oán hận hắn hay không, Lăng kính Hiên tỏ vẻ, chuyện đó thì liên quan cái lông gì đến mình, oán hận của bọn họ đối với mình còn ít sao? Nhiều thêm một chuyện hay ít đi một chuyện thì kết quả có gì khác nhau!
"Cái gì? Hai mươi văn một cái bình? Sao mà đắt quá vậy?"
Lúc Đại bánh bao nghe được cha của nhóc báo là những cái bình bụng to, cổ thon, miệng nhỏ đó vậy mà được mua với giá là hai mươi văn một cái, thì khuôn mặt nhỏ của nhóc nghẹn đến đỏ bừng lên, hai mắt của nhóc hung hăng trừng thẳng những chiếc bình kia, trên mặt tràn ngập dáng vẻ đau lòng, có những hai mươi cái lận nha, mua tốn hết bốn trăm văn tiền, hơn nữa còn mua những đồ vật khác nữa, hôm nay tiền bán cá coi như không còn được bao nhiêu.
Khóe miệng Lăng Kính Hiên không nhịn được co rút vài cái, âm thầm ném cho Lăng Kính Bằng một ánh mắt, hai huynh đệ họ không ngừng đem toàn bộ bình vào trong hầm, dưới chỉ dẫn của Lăng Kính Hiên, hai người bọn họ nhanh chóng đem đống nho dại đã xử lý tốt ngày hôm qua bỏ vào trong bình, lại đóng kín miệng bình, để cho những quả nho dại đó lên men tự nhiên.
"Tốt, khoảng một tháng sau thì có thể mở ra uống rồi, Kính Bằng, chợ ở trấn trên ngày nào cũng mở sao?"
Nhìn những chiếc bình được xếp chỉnh tề chất đống trong hầm, trên mặt Lăng Kính Hiên lộ ra nụ cười vui sướng, nếu như không phải cần dùng gấp, thì hắn còn muốn hái một chút nho dại ủ thành rượu nho, nói không chừng chúng sẽ là con đường dẫn đến xô vàng đầu tiên của hắn ở thời đại này thì sao, tuy rằng hiện tại chính hắn cũng không biết là ở thời đại này đã có rượu nho hay chưa nữa.
"Cũng không phải là ngày nào cũng có, cứ cách ba ngày thì sẽ họp chợ một lần, ngày mai vừa vặn có phiên chợ đó, đại ca huynh muốn đi họp chợ sao?"
"Ừm, chỗ này có dư lại một ít nho dại ta muốn chế ra một chút tương từ chúng để đem lên chợ bán."
Cũng không giải thích quá nhiều, Lăng Kính Hiên gật đầu bưng lên một ít nho dại vừa rồi còn dư lại, chổ này chắc là sẽ chế ra được khoảng hai ba bình mứt trái cây đi.
"Thứ làm ra từ quả dại kia thật sự có thể bán kiếm tiền sao?"
Nghe Lăng Kính Hiên nói vậy, Lăng Kính Bằng không nhịn được tò mò dò hỏi tiếp, y vẫn luôn cho rằng Đại ca chỉ là lừa gạt Tiểu Văn mà thôi.
"Hẳn là có thể đi? Ngày mai cầm đi thử không phải sẽ biết sao? Đúng rồi, hãy khoan đào ao nước phía sau hậu viện đã, chờ khi để dành đủ tiền thì ta sẽ mời người tới trực tiếp đào một cái hồ nước thật lớn, cha nói đúng, cá ở mương Nguyệt Hoa cũng không có đủ để ta bắt suốt đời, không bằng cứ dứt khoát bắt cá về tự nuôi, về sau cũng sẽ là một món tiền không nhỏ.
Khi nói chuyện, hai người đã đi đến phòng bếp, Lăng Kính Hiên buông cái ky* (*là một cái rổ đan bằng tre có rất nhiều kích cỡ to nhỏ khác nhau) xuống, nhanh nhẹn nhóm lửa chuẩn bị nấu mức trái cây chưng cùng đường phèn, bệnh của Lăng Kính Hàn không thể kéo dài lâu hơn nữa rồi, Lăng Kính Hiên tính toán ngày mai chính thức sẽ bắt đầu giai đoạn trị liệu, đây cũng là lý do chính mà ngày mai hắn muốn đi họp chợ, thảo dược trong nhà có hạn, không đủ để trị chứng bệnh này, có một số dược liệu vẫn phải đến hiệu thuốc để mua.
" Ca, huynh dạy đệ nấu mức trái cây đi được không? Đệ cũng muốn kiếm tiền.
"
Không hề có một chút hoài nghi nào đối với lời mà Lăng Kính Hiên nói, Lăng Kính Bằng vội vàng nói, cách xử lý cả nhà Đại Oa của đại ca thiệt tình làm cho hắn tâm phục khẩu phục, từ lúc mà đại ca khôi phục bệnh tình thì giống như không có chuyện gì mà đại ca không làm được vậy, thật lòng Lăng Kính bằng rất có lòng tin với đại ca nhà mình, hơn nữa tuy rằng đã qua vài năm, nhưng Lăng Kính Bằng vẫn luôn nhớ rất rõ, trước kia đại ca rất ôn nhu, cũng cực kỳ yêu thương huynh đệ bọn họ.
" Ha ha..
Tốt nha, vậy hôm nay đệ nhìn ta làm trước đi, nho dại còn dư lại của chúng ta cũng không nhiều lắm, ta cũng không xác định là mứt trái cây này làm ra có bán được giá tốt hay không, chờ ngày mai ta đi lên trấn trên dò hỏi thử xem, nếu như bán được giá tốt thì hai huynh đệ chúng ta bắt tay nhau cùng làm.
"
Trước kia Lăng Kính Hiên vốn đã muốn dạy cho Lăng Kính Bằng buôn bán nên hiện tại cũng từ chối yêu cầu muốn học cách làm mức trái cây của Lăng Kính Bằng, Tam đệ lạc quan tích cực tiến về phía trước là một điều quá tốt không phải sao?
" Dạ, chờ kiếm được tiền đệ sẽ nói cha cùng nương mua vài mẫu đất ở đây để xây nhà, về sau lúc được phân gia thì cả nhà chúng ta có thể ở cùng nhau được rồi.
"
Trên mặt Lăng Kính Bằng hiện lên tươi cười xán lạn, hắn cũng không quên giúp Lăng Kính Hiên múc nước đổ vào nồi, không ngờ sau khi nghe được lời nói của Lăng Kính Bằng, động tác của Lăng Kính Hiên chợt dừng lại, nhìn Lăng Kính Bằng một lát sau mới làm như vô ý nói:" Cuộc sống của cha nương ở cái nhà kia chắc cũng không được tốt lắm đúng không? Chắc là chỗ gia gia, thúc phụ có chuyện gì đều quăng hết cho cha nương làm đúng không? "
" Hửm? "
Đông tác múc nước của Lăng Kính Bằng chợt khựng lại, nụ cười trên mặt cũng cương lại, cúi đầu buồn buồn lên tiếng nói:" Dạ, bên phía gia gia cũng còn đỡ, bởi vì Nhị ca bị bệnh cho nên cũng không đến nổi hà khắc lắm, nhưng mà ông ấy cũng là không quan tâm đến nhà của chúng ta, cũng không có khả năng ra mặt nói chuyện cho chúng đệ, còn về bà bà thì huynh đã biết rồi, bà ấy luôn không thích cha và nương, đại bá, Tam thúc thì không cần phải nói tới nữa, chuyện đồng án trên mấy chục mẫu đất trong nhà căn bản là đều đẩy hết lên người của cha, còn việc may vá, thủ công thì toàn bộ đều ném hết cho nương, còn bọn họ thì suốt ngày ăn mặt sạch sẽ, chơi bời lêu lổng, còn cha mẹ thì..
"
P/S: Gia đình này đúng là cực phẩm trong cực phẩm thật sự luôn, tui chống mắt lên chờ tới ngày mấy người bị vả mặt.
*v*!
Nói tới đây, Lăng Kính Bằng không nhịn được mà nghẹn ngào, qua một hồi lâu mới nắm chặt hai tay mà ngẩn đầu lên kiên định nhìn vào Lăng Kính Hiên:" Đại ca, đệ nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, làm cho cha mẹ cùng các huynh có thể trãi qua cuộc sống thật tốt đẹp.
"
Cha nương khổ cực, Đại ca oan ức, Nhị ca bị bệnh tật quấn thân, hai đứa cháu trai thì chịu đói chịu khát, Lăng Kính Bằng tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng cái gì cũng đều hiểu hết, chỉ là ngặt nổi tuổi mình còn quá nhỏ, không thể giúp bọn họ lấy lại công bằng được.
" Ừm, Đại ca chờ đệ, Đại ca của đệ sẽ cùng đệ nỗ lực kiếm tiền, nhưng mà trước mắt, phải làm cho gia gia đồng ý cho chúng ta phân gia mới được, biết đâu mấy ngày nay mọi người qua đây giúp ta đã sớm làm cho bọn họ chướng mắt khó chịu rồi đi.
"
Vỗ vỗ bờ vai của Lăng Kính Bằng, Lăng Kính Hiên khẳng định nói.
" Bọn họ đã sớm làm ầm ĩ mấy ngày nay rồi, chỉ là cha nương không để đệ nói cho huynh biết, sợ trong lòng huynh sẽ khó chịu.
"
Lăng Kính Bằng cúi đầu xuống không nhịn được mà ước ao, phân gia, ai mà lại không muốn, chỉ có phân gia thì bọn họ mới có thể trãi qua cuộc sống yên lành vui vẻ được, nhưng..
Trưởng bối vẫn còn thì không thể phân gia, ở Thanh triều xưa nay đều là lấy hiếu trị quốc, trong trường hợp trưởng bối vẫn còn mà muốn phân gia thì sẽ là một việc bất hiếu rất lớn, đừng nói đến nhà bọn họ tuy vẫn làm nông nhưng ít nhiều đều từng đi học chữ qua, ngay cả