Hiện tại đang là buổi trưa, người nhà nông hầu như đều không có điều kiện ăn cơm trưa, chợ vẫn đông người tấp nập như cũ, lúc xe bò ra khỏi thì trấn thì vừa lúc đụng mặt với hai chiếc xe bò khác, trên đó ngồi đầy ấp người, bọn họ cũng là đang trên đường trở về thôn, trong số đó đương nhiên là cũng có người dân ở Lăng gia thôn, nhìn thấy trên xe bò của nhóm người Lăng Kính Hiên chất đầy bao lớn bao nhỏ thì những phụ nhân kia không nhịn được mà xì xầm to nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, làm cho không khí của nhóm Lăng Kính Hiên vốn đang vui vẻ nháy mắt biến mất không còn lại một móng gì, người duy nhất còn cười chắc cũng chỉ có mình Lăng Kính Hiên, chỉ là nụ cười của y có xuất phát từ nội tâm hay không thì không ai biết được.
"Hàn đại ca, ngay cửa thôn của chúng ta có phải là có một cửa hàng làm gốm hay không?
Mắt thấy sắp đến cửa thôn thì Lăng Kính Hiên đột nhiên mở miệng hỏi, hắn nhớ dường như lúc sáng khi xe bò chạy ngang qua thì hắn có nhìn thấy nó.
" Đúng vậy, nhà lão Vương chuyên nung bình và mái ngói, chất lượng rất tốt, đệ muốn mua bình hay là mái ngói? "
Dọc đường đi thì bọn họ biết gần đây Lăng Kính Hiên vẫn là dựa vào bắt cá bán kiếm tiền, nên Hàn Phi dự đoán là y muốn mua một ít mái ngói để lợp lại mái nhà đi.
" Đệ muốn mua một ít bình, làm phiền Triệu đại ca một lát đến nhà lão Vương kia thì dừng lại một chút nha.
"
Lăng Kính Hiên cũng không phải không đoán được ý của Hàn Phi, nhưng y cũng không tiết lộ thêm điều gì, chuyện xây lại nhà cũng không gấp, hiện tại chuyện cần ưu tiên thực hiện trước đó là kiếm tiền, chỉ có kiếm được thật nhiều tiền thì Đại bánh bao keo kiệt nhà y mới không phản đối hắn xây một căn nhà ngói gạch xanh thật khang trang, y cũng không muốn mình và bọn nhỏ tiếp tục ở trong căn nhà tranh kia hoài được, hơn nữa, mùa đông ở nơi này cũng không giống mùa đông ở thế kỷ hai mươi mốt, ở nơi đó bởi vì môi trường bị ô nhiễm mà cả thế giới xuất hiện hiện tượng trái đất nóng dần lên, mùa đông chân chính ở nơi này thật sự rất rét lạnh, tồn tại nguy cơ có thể khiến cho con người ta chết cóng được, cho nên trước khi mùa đông đến, nhất định y phải xây lại nhà của bọn họ.
" Ca, huynh còn muốn mua thêm bình sao? Mức trái cây kia thật sự bán được ư? "
Lăng Kính Hiên vừa nghe đại ca mình muốn mua thêm bình thì rốt cuộc cũng nhớ đến việc hôm nay huynh ấy muốn bán mứt trái cây.
" Ừm, người ta có đặt hàng thêm, ngày mai sẽ đến lấy cho nên ta muốn mua thêm một ít bính đựng nữa.
"
Phu phu Triệu Hàn dù sao cũng là người ngoài, Lăng Kính Hiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, là con người thì đều sẽ ích kỷ, một lượng bạc một bình mứt trái cây, ai có thể bảo đảm rằng sau khi bọn họ biết được chuyện này thì có vác dao đâm sau lưng mình hay không?
Nói cho cùng thì Lăng Kính Hiên vẫn không quá tinh tưởng vào lòng dạ con người, giống như hoàn cảnh trước khi hắn chết đi ở kiếp trước vậy, người đàn ông vẫn luôn yêu thầm hắn sâu đậm luôn luôn muốn hắn chạy trốn cùng y, nhưng lại một lần lại một lần đều bị hắn từ chối.
" Cũng đúng, có thể bán được ra ngoài thì tốt rồi, vậy thì đệ sẽ ở lại giúp ca, buổi tối quay về nhà muộn một chút cũng được.
"
Lăng Kính Bằng cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu đưa ra ý định của mình.
Không lâu sau thì xe bò dừng lại trước sân của một cửa hàng bán đồ gốm, phía trước cửa hàng được bày đầy những chế phẩm đơn sơ được làm bằng gốm, nói là cửa hàng vậy thôi chứ thật ra chỉ là một sạp bày bán ở vỉa hè mà thôi, phía trước trưng bày đầy những bình sứ, ấm sành, phía sau dựng một cái lều, vào loại thời tiết nóng nực này thì dường như việc làm ăn của chủ quán cũng không được tốt lắm, trong cửa hàng ngay cả một người khách cũng không thấy, lần này hai phu phu Triệu Hàn cũng không theo chân bọn họ đi vào trong, nhưng Thiết Oa Tử lại có vẻ kích động mà nhảy xuống xe cùng với hai tiểu đồng bọn của mình.
" Đây không phải là nhóc Bằng sao, hôm nay đến đây là muốn mua cái gì vậy? "
Nhìn thấy người đến là Lăng Kính Bằng, một người đàn ông ướt chừng khoảng ba mươi tuổi nhiệt tình đi ra tiếp đón, hẳn người này là lão Vương mà Hàn Phi đã nhắc đến, bởi vì ngày hôm qua Lăng Kính Bằng có cùng Lăng Thành Long đến đây mua không ít bình sứ cho nên hắn vẫn còn nhớ rõ mặt y.
" Vương ca, đây là đại ca của đệ tên gọi Lăng Kính Hiên, chúng ra hôm nay đến đây là muốn mua thêm một ít bình nữa.
"
Lăng Kính Băng có chút không được tự nhiên mà hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu thẹn thùng nói.
" Đại ca của đệ..
kia chẳng phải là..
xin lỗi xin lỗi, ôi! Xem cái miệng thúi của ta này, chẳng hay Lăng đại công tử đây là muốn mua loại bình nào? "
Lăo vương mặc dù không phải là người Lăng gia thôn, nhưng mà cũng có nghe nói qua chuyện của Lăng Kính Hiên, tuy rằng phản xạ có điều kiện mà lỡ mồn nói ra chuyện không nên nói nhưng mà trong ánh mắt của hắn cũng không mang theo sự khinh bị, ghét bỏ, coi Lăng Kính Hiên như một con kiến hèn hạ giống như những người ở Lăng gia thôn, cho nên Lăng Kính Hiên cũng không để ý sự vô tâm kia của hắn, y nở nụ cười nói:" Loại bình giống với kích cỡ mà chúng ra mua ngày hôm qua, hiện tại ta muốn đặt mua một trăm bình, không biết hiện tại Vương