"Sao ngươi có thể nói chuyện như thế với mẹ của ta? Mẹ của ta dầu gì cũng là trưởng bối của ngươi, có người nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao? Ngươi đây là mang tội bất hiếu có biết không, tội này phạm phải sẽ bị dìm lồng heo đó.
"
Lăng Hiểu Oánh năm nay mới tròn mười bốn tuổi, lại là tiểu công chúa mà hai vợ chồng Lăng Thành Hổ nuông chiều từ bé, khó trách thiếu kiên nhẫn, hiện tại nhìn thấy thái độ của Lăng Kính Hiên thì không hề nghĩ ngợi nhiều mà xông lên chỉ thẳng vào mũi y mà nũng nịu, đội cái mũ bất hiếu vững chắc lên đầu của Lăng Kính Hiên, Lăng Giang thị đứng bên cạnh cũng theo bản năng mà ưỡn thẳng bộ ngực lên, hoàn toàn là bộ dáng lỗ mũi chĩa thẳng lên trời, hai me con nhà này thật giống nhau đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Hôm nay sở dĩ hai nàng đến đây cũng bởi vì nghe được người trong thôn nói rằng dường như tên quái vật này đã phát tài rồi, còn mua được một đống lớn đồ vật về nhà, cho nên hai nàng muốn đến đây nhìn xem, thuận tiện tới mượn gió bẻ măng lấy hết về nhà mình, nhưng.
.
Dường như các nàng đã quên rằng, Lăng Kính Hiên sớm đã bị Lăng lão gia tử trục xuất khỏi gia tộc vào năm năm trước rồi, ngày cả gia phả cũng đã không còn tên của hắn rồi, thì các nàng bây giờ dựa vào đâu mà tự xưng mình là trưởng bối của hắn chứ? Huống chi, Lăng Kính Hiên của hiện tại đã không còn là nguyên chủ vẫn luôn luôn nhịn nhục chịu đựng kia, cái gọi là hiếu đạo này, với hắn mà nói thì đến cả một đồng tiền cũng không đáng nói tới chứ ở đó mà lên mặt với hắn!
"Ha ha.
.
"
Tiếng cười thanh lãnh trầm thấp đột nhiên vang lên làm cho hai mẹ con vốn đang tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay đồng thời ngẩn ra, nhìn Lăng Kính Hiên đang che miệng cười khẽ trước mặt, Lăng Hiểu Oánh bật thốt lên: "Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"
"Cười ngươi thật đúng là ngu ngốc!"
Tiếng cười đột nhiên biến mất, khuôn mặt anh tuấn thon gầy đột nhiên lạnh buốt, Lăng Kính Hiên không chút một chút nào khách sáo mà châm chọc nói: "Hai vị dường như đã quên rằng vào năm năm trước ta sớm đã bị Lăng lão gia tử trục xuất khỏi gia tộc rồi đi? Trong vòng năm năm qua, các người chưa bao giờ quan tâm đến xem là ta đã chết hay vẫn còn sống, thậm chí chắc còn âm thầm ước mong rằng ba cha con chúng ta nhanh chết sớm một chút cho rảnh nợ, hôm nay thật đúng là lạ lùng nha, lần đầu tiên các ngươi tới nhà t, lại tự xưng mình là trưởng bối, xin hỏi ngươi là trưởng bối gì của ta? Lui lại một vạn bước mà nói đi nữa, cứ cho Lăng tam thẩm ngươi là trưởng bối của ta đi, cũng không đến lượt Lăng Hiểu Oánh ngươi tới nói chuyện với ta, đừng quên, nếu so ra thì ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi cũng phải cung kính kêu ta một tiếng ca đi.
"
Đối phó với những loại người cực phẩm tự cho là đúng này thì ngay từ đầu không thể khách sáo với các nàng, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ được một tất lại sẽ muốn tiến thêm một thước, nguyên chủ chính là do quá mềm yếu hiền lành cho nên mới bị bọn họ khi dễ, nói một câu khó nghe thì là chính bản thân nguyên chủ đã tự nguyện cho họ quyền lợi leo lên đầu hắn ngồi, hiện tại Lăng Kính Hiên y lại không phải là nguyên chủ, muốn khi dễ Lăng Kính Hiên này sao? Chuẩn bị mềm gối thuốc mê ngủ để mơ thì cũng không có khả năng chuyện đó sẽ xảy ra.
"Ngươi.
.
"
Lăng Hiểu Oánh tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vốn sinh ra tại nông thôn nhưng ngón tay lại non mịn thon dài, hiện tại trực tiếp chỉ thẳng vào mũi Lăng Kính Hiên, khuôn ngực nàng ta thở phì phò phập phồng lên xuống, đủ hiểu hiện tại nàng phẩn nỗ như thế nào.
Lăng Kính Hiên nhoẻn miệng cười, thân thể dựa nghiên lên khung cửa nhẹ nhàng nói: "Làm sao? Ta nói không đúng? Hay là hiện tại ngươi cùng ta đi đến nhà tú tài lão gia hoặc là nhà lí chính thử xem, thậm chí là đến chỗ Huyện lão gia hỏi rõ xem? Hừm.
.
Nhìn không ra nha Oánh muội muội, ngươi thật đúng là to gan lớn mật, một tiểu cô nương chưa xuất giá, ngay cả xem mắt cũng chưa từng xem qua lại to gan lớn mật như thế, dám ở chung với nỗi sỉ nhục của Lăng gia, nếu không chúng ta nhân lúc còn sớm mau đến huyện thành thử xem?"
Ở thời này tiểu cô nương mười lăm tuổi đã cập kê, sẽ trở thành một đại cô nương, có thể gả ra ngoài được rồi, ở nông thôn có mấy tiểu cô nương chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đã trở thành mẹ của người ta rồi, một tiểu cô nương mười bốn tuổi như Lăng Hiểu Oánh hiện tại đã hoàn toàn tính là một đại cô nương rồi, xưa nay Lăng gia thôn vốn dĩ luôn tự xưng mình là cao quý thì hắn dám đem đầu mình ra bảo đảm, Lăng Hiểu Oánh tuyệt đối sẽ không dám đến trêu chọc hắn nữa, ít nhất thì hiện tại sẽ không.
"Nương.
.
"
Quả nhiên, Lăng Hiểu Oánh dẩu môi một cái, xoay người lại ôm cánh tay cánh tay của mẹ mình oan ức lắc lắc, Lăng Giang thì sớm đã ngửi được mùi thịt truyền đến từ trong nhà của Lăng Kính Hiên, lực chú ý luôn đặt tới chỗ đó, lúc con gái mình kéo tay mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng