Nhà của Lăng Kính Hiên ở nơi rất hẻo lánh, mà nhà của Triệu Đại Long cũng không kém nhà y bao nhiêu, cũng đồng dạng là trước không có nhà thôn dân, sau không có một cửa tiệm buôn bán nào, người ở Lăng gia thôn này tính ra cũng thật là khôi hài, người mà bọn họ không thích thì bọn họ sẽ tìm mọi cách để đuổi ra chỗ hẻo lánh cách bọn họ thật xa, chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ rằng nếu như không nhìn thấy nữa thì những người bọn họ ghét sẽ không tồn tại sao? Đối với chuyện này, Lăng Kính Hiên tỏ vẻ cạn lời, nếu không phải vì vị trí địa lý của Lăng gia thôn cũng xem như là tốt, mà khoảng cách từ Lăng gia thôn đến trấn Đại Đồng cũng không xa lắm, trấn trên lại dễ dàng lưu thông với bốn phương tám hướng, vận tải hàng hóa bằng đường thủy hay đường bộ đều rất tiện dụng, nếu tương lai y muốn làm chuyện gì cũng không lo về việc vận chuyển hàng hóa thì không chừng y đã sớm cân nhắc chuyện chuyển nhà rồi, ở chung với một cái thôn toàn cực phẩm, lỡ như mà ngày nào đó y cũng bị lây cái tính cách cực phẩm đó thì phải làm sao bây giờ?
Thôi, đây cũng chỉ là nói cho vui mà thôi, so với căn nhà tranh ba gian lụp sụp, rách nát kia của Lăng Kính Hiên thì nhà của Triệu Đại Long tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vách tường vẫn là được dựng lên bằng bùn đất, nhưng mái nhà lại được lợp bằng ngói, ít nhất thì nhà bọn họ cũng không cần lo khi trời mưa thì nhà sẽ bị dột, hai bên trái phải của căn nhà là phòng bếp cùng chuồng heo, phía sau cũng có một cái viện lớn, dù sao thì cũng có thể xem như là một căn nhà đạt tiêu chuẩn trong thôn.
"Kính Hiên, là đệ sao? Thật là khách quý đến chơi, mau mau mau, vào phòng ngồi đi."
Sau khi mở cửa, nhìn thấy người đến là Lăng Kính Hiên, Hàn Phi liền rất nhiệt tình mà kéo y vào trong, đi qua một mãnh sân sạch sẽ, một đường đi thẳng vào nhà chính, Triệu Đại Long đang mặc trên mình một bộ quần áo ngắn, cả người đều là mồ hôi, hẳn là mới vừa đi làm về, đang tranh thủ nghỉ ngơi, Thiết Oa Tử thì đang ngoan ngoãn ngồi trên một băng ghế nhỏ ngay bên cạnh hắn nhặt đậu, một nhà bọn họ tuy là nghèo, lại bị thôn dân xa lánh, nhưng cuộc sống của bọn họ xem ra cũng trôi qua rất nhàn nhã tự tại.
"Triệu đại ca khỏe, Thiết Oa Tử đang giúp đỡ Hàn đại ca làm việt sao? Thật ngoan nha."
Lên tiếng chào hỏi Triệu Đại Long xong, Lăng Kính Hiên đi qua xoa xoa đầu của Thiết Oa Tử, y thật sự không có sức chống cự đối với những đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu như thế này.
"Thúc, Tiểu Văn và Tiểu Võ không có tới cùng thúc sao?"
Có lẽ là đã quen thuộc với Lăng Kính Hiên cho nên dáng vẻ hiện tại Thiết Oa Tử cũng không nhút nhát dễ mắc cỡ nhưng thường khi, lúc này hai mắt của nhóc liên tục ngó ra phía sau của Lăng Kính Hiên, qua một hồi lâu ngóng trông mà nhóc vẫn không thấy người mà mình muốn tìm thì liền thất vọng mím mím đôi môi nhỏ nhắn của mình, xoay người ngồi trở về, nhóc là người bạn có thể nói là tốt nhất, cũng là duy nhất của Lăng Văn, Lăng Võ, mà hai người bọn họ đối với nhóc cũng là như vậy.
Bọn họ đều là những đứa trẻ cô độc.
"Ha ha..
Trong nhà của thúc muốn nuôi heo con, cho nên Tiểu Võ cùng Tam thúc của nó đã đi đến chợ ngoài cửa thôn để mua rồi, còn Tiểu Văn thì đang ở lại trong nhà luyện viết chữ, để muộn thêm một lát nữa thì con hãy theo thúc về nhà, thế thì đến buổi chiều thì ba người các con có thể chơi đùa cùng nhau rồi, con chịu không?"
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu chu của nhóc, Lăng Kính Hiên liền nhịn không được mà bật cười ra tiếng, nhưng y lại chợt nhớ đến hai tiểu bánh bao nhà mình, Lăng Văn của y không phải cũng thường xuyên có bộ dạng này hay sao?
"Hay quá, thúc, con cũng muốn cùng tiểu Văn và tiểu Võ luyện chữ, lần trước tiểu Văn cũng có dạy con luyện chữ đó, con cũng đã học xong rồi."
Vừa nghe đến chuyện có thể đi đến nhà Lăng thúc chơi thì Thiết Oa Tử tức khắc liền tươi cười rạng rỡ, lôi kéo Lăng Kính Hiên ríu ra ríu rít làm cho Hàn Phi ở bên cạnh nhịn không được phải bật cười nói: "Nhóc con này, Lăng thúc của con rất là bận rộn đó, con cũng đừng nên đi theo làm phiến thúc ấy chứ."
Dưới góc nhìn của Hàn Phi thì Lăng Kính Hiên ngày nào cũng phải bắt nhiều cá như vậy còn không phải sẽ bận rộn lắm sao.
"Được rồi! Không sao đâu, vừa vặn hai ngày nay đệ cũng không có bận việc gì gấp mà, luôn tiện đệ hỏi cái này, Triệu đại ca, Hàn đại ca, hai người các huynh có tính cho Thiết Oa Tử đi trường tư thục đọc sách không vậy?"
Thấy nhóc con trước mặt mình dường như rất thất vọng, Lăng Kính Hiên liền vội vàng bế nhóc lên, ánh mắt nhìn vào hai người Hàn Phi, y hôm nay tới đây là có việc muốn thương lượng đó.
"Aiii..
ii..
Làm sao lại không muốn cơ chứ? Nhưng xung quay đây cũng chỉ có duy nhất một trường tư thục mà thôi, mà đó lại là trường thục của Lăng lão gia tử, lần trước ta có cùng với Triệu đại ca đem theo hai cân thịt đến nhà lí chính ngỏ lời, chính là muốn ông ấy ra mặt giúp đỡ Thiết Oa Tử có thể đến trường tư thục đọc sách, ta cũng không cầu mong đứa nhỏ này có thể làm rạng danh tổ tiên, mà chỉ mong nó đừng giống như ta cùng cha của nó, không biết được bao nhiêu chữ nghĩa, dù cho là đi nơi nào cũng bị người ta khinh thường, che bai, nhưng mà chúng ta lại không ngờ rằng, lí chính ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ, đã thẳng thắng từ chối, sau đó chúng ta cũng có lặng lẽ tìm gặp Lăng lão gia tử, nhưng ông ấy lại nói nếu muốn Thiết Oa Tử vào trong trường tư thục đọc sách thì phải thông qua được bài kiểm tra của ông ấy, nhưng mà đệ cũng biết đó, đứa nhỏ này khi nhìn thấy người lạ liền trở nên rất nhút nhát cùng mắc cỡ, chúng ta lại không có khả năng dạy được cho nó cái gì cả, bởi vậy lúc Lăng lão gia tử ra đề thì ngay cả một câu nó cũng không trả lời được, cuối cùng chúng ta cũng chỉ có thể mang theo nó về nhà mà thôi."
Nói đến chuyện này, Hàn Phi nhịn không được mà thở dài một hơi, bên kia Triệu Đại Long cũng đang chau chặt chân mày, con nhà người ta muốn đi trường tư thục đọc sách thì cũng chỉ bỏ ra một phẫn lễ vật nhập học mà thôi, nhưng còn bọn họ? Nếu nói bọn họ không oán giận thì tuyệt đối là nói dối, nhưng dù bọn họ có oán giận ra sao thì có thể làm được gì chứ? Ai bao những người làm cha như bọn họ lại không có năng lực cơ chứ?
"Hừ! Nói dễ nghe là vượt qua kiểm tra thôi chứ đệ thấy là căn bản ông ấy vốn muốn gây khó dễ cho các huynh đi?"
Lăng Kính Hiên khinh thường cười lạnh một tiếng, căn cứ theo tác phong tất cả vì nề nếp gia đình của Lăng lão gia tử thì ngay cả đứa cháu mang danh hiệu đồng sinh mà ông ấy cũng có thể đuổi tận giết tuyệt mà nếu như ông ấy có lòng hảo tâm như vậy thì đúng là trái đất này có khi là hình vuông thật ấy chứ.
"Thì là vậy chứ sao nữa, đứa nhỏ của chúng ta ngay cả học vỡ lòng còn chưa học qua thì làm sao có thể thông qua bài kiểm tra của ông ấy được chứ? Ông ấy.."
"Tiểu Phi!"
"Làm sao? Nơi này cũng không có người ngoài, sao đệ có thể không nói được chứ? Long ca, không phải là đệ trách huynh, chỉ là huynh cũng quá mức cẩn thận rồi, làm gì cũng nhường nhịn, ông ấy làm như vậy rõ ràng là gián tiếp đóng lại cánh cửa dẫn đến tương lai tươi sáng của con chúng ta mà."
Lời của Hàn Phi còn chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói kìm nén của Triệu Đại Long quát lên cắt ngang, nhưng mà lần này Hàn Phi cũng không muốn nhường nhịn nữa, ngược lại khóe mắt của hắn ửng đỏ lên, mẹ ruột của Thiết Oa Tử chết sớm, lúc hắn gả đến cái nhà này thì Thiết Oa Tử còn chưa đầy hai tuổi, là một nhóc con đang ở tuổi chỉ biết đòi ăn cùng phá phách, mấy năm nay nhóc con này căn bản là do hắn một tay dọn phân, lo ăn lo mặc mà nuôi lớn, ở trong lòng Hàn Phi thì từ sớm hắn đã coi Thiết Oa Tử như là con ruột của mình rồi, nghĩ đến cảnh tưởng tương lai của nó cũng giống như hoàn cảnh mà bọn họ đang sống bây giờ thì hắn liền cảm thấy lòng của chính mình cứ như là đang bị ai đó dùng dao cùn điên cuồng dằn xéo vậy.
Bị Hàn Phi trách móc một trận, Triệu Đại Long không nhịn được mà đen mặt, nhưng mà hắn lại không cố chấp quát lại, một nam nhân thân cao bảy thước vậy mà lại cúi thấp đầu xuống, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, chắc là hắn cũng đau lòng đi, ánh mắt của Lăng Kính Hiên nhòm qua nhòm lại hai người bọn họ, xong lại mỉm cười mà đẩy Thiết Oa Tử vốn đang ngồi trong lòng ngực của mình ra, nhóc con này vậy mà cũng là đứa thông minh, nháy mắt vậy mà hiểu được ý tứ của y, nhóc nhanh chóng nhào qua ôm lấy cách tay của Hàn Phi.
"Cha không khóc, không khóc nữa được không, con thổi cho người được không?" Thiết Oa Tử có chút tay chân vụng về bò vào lòng ngực của Hàn Phi ngồi, xong lại bày ra dáng vẻ chu miệng hướng về phía mặt của Hàn Phi mà thổi thổi mấy hơi.
"Ha ha..
Đứa nhỏ này cũng thật là đáng yêu nha!"
Vốn dĩ đang buồn bực, lúc này Hàn Phi lại không nhịn được mà bật cười ra tiếng, mà Lăng Kính Hiên đang ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười xán lạn theo, ngay cả biểu tình ở trên mặt của Triệu Đại Long cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, bầu không khí khó chịu trước đó nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, trừ bỏ Thiết Oa Tử đang nghiên đầu ngây thơ không biết chuyện gì đang xảy ra thì ba người lớn bọn họ đều khôi phục biểu tình nhẹ nhàng như lúc ban đầu.
Lăng Kính Hiên thấy tình hình đã ổn định lại thì vuốt vuốt đầu của Thiết Oa Tử nói: "Là thế này, Triệu đại ca, Hàn đại ca, vốn đệ cũng tính đưa Tiểu Văn cùng Tiểu Võ đến trường tư thục đọc sách, nhưng đệ lại không muốn đựa bọn nó đến chỗ của Lăng lão gia tử đọc sách, chỉ căn cứ vào nhân phẩm của ông ta thì đệ liền không tin ông ta có thể dạy dỗ tốt cho môn sinh của mình, đệ vốn đã tích góp được một chút tiền, cho nên liền dứt khoát cho con của đệ lên trấn trên đọc sách luôn, đương nhiên, bởi vì đường đi xa xôi, cho nên đệ muốn mua trước một chiếc xe