Trong lòng ghi nhớ việc, Tiêu Liệt liền dậy sớm.
Hắn chuyển động nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Phó Yên tỉnh dậy.Phó Yên mơ mơ màng màng mà mở miệng: “Chàng phải đi sao?”Tiêu Liệt xoay người, nhét cánh tay của nàng vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.
Đã hẹn với Thế Xuân ca rồi, phải qua đó sớm một chút.”“Vậy chàng cứ đi đi, làm phiền sự phụ một hồi như vậy, chàng đừng quên gọi sư phụ lại đây ăn cơm nhé.” Phó Yên không quên dặn dò hắn, sau đó giọng nói nhỏ dần…“Nhớ kỹ rồi! Nàng ngủ đi.”Tiêu Liệt nhẹ nhàng dỗ dành, thấy tức phụ lại ngủ mới nhón chân nhẹ nhàng mà rời đi.Ánh mặt trời chưa tỏ, những vì sao trong màn đêm chiếu từng đốm sáng nhạt cho người dậy sớm lên đường.
Đi bộ qua những ngọn núi, sương sớm trên cành cây kẽ lá làm ướt góc áo của Tiêu Liệt.Tới giữa sườn núi, nhà sư phụ Tôn Trường Minh đã sáng đèn.Tiêu Liệt gõ gõ cửa.“Là A Liệt à, vào đi.” Tôn Trường Minh cao giọng gọi.
Người lớn tuổi ít ngủ hơn, biết hôm nay hắn sẽ dẫn người lại đây giết heo, giờ phút này đang ở trong phòng bếp nấu cháo.Nghe thấy giọng nói truyền đến từ phòng bếp, Tiêu Liệt trực tiếp vào phòng bếp.“Ngươi tới vừa lúc, ta vừa mới nấu cháo xong.
Hai chúng ta ăn tạm lót dạ đi, có lẽ bọn họ cũng sắp tới rồi.” Tôn Trường Minh tắt bếp lửa, vỗ vỗ bụi bặm bám trên người rồi đi ra ngoài.Tiêu Liệt quá quen thuộc với sư phụ này, không hề khách sáo, múc hai chén cháo ra, sau đó ăn cùng với đậu phộng rang và dưa muối thành bữa ăn sáng.Sau khi ăn xong, Tiêu Liệt rửa chén, Tôn Trường Minh nghe được tiếng gõ cửa liền đi mở cửa.“Chào Tôn thúc.”“Tôn gia gia!”Tôn Thế Xuân mang theo tức phụ và con cái cùng công cụ tới đây.“Đều vào đi.” Tôn Trường Minh mở rộng cửa để cho bọn họ tiến vào.
Sau đó không đóng cửa nữa, có lẽ chỉ lát nữa là các thôn dân sẽ lục tục kéo tới đây.Tiêu Liệt lau xong tay đi ra, thấy Tôn Thế Xuân mang theo hai đứa con trai của họ đặt một bếp lò ở một chỗ trống trong sân, trên bếp đặt một cái nồi to, tẩu tử Thôi Phúc đang múc nước cho vào trong nồi, đun sôi để lát nữa tưới vào da heo rồi cạo lông.Tiêu Liệt dẫn hai con trai của Tôn Thế Xuân là Tôn Khải Lực cùng Tôn Khải