Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 14


trước sau



Editor: hiimeira
Đào Tử sờ bụng, ủy khuất nhìn tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ ơi, muội đói!"
Mộc Lan liếm môi, bụng đã đói đến mức không có cảm giác, nghe Đào Tử nói vậy, Mộc Lan lén lút duỗi tay tiến vào túi, sờ được màn thầu cứng ngắc mới yên tâm.

Nhìn nạn dân bốn phía chết lặng, nàng trấn an Đào Tử: "Chờ một chút, tới trưa tỷ tỷ giúp muội đào rễ cây."
Nàng biết, nhìn những người này có vẻ chết lặng nhưng đối với thức ăn vẫn có trực giác trời sinh.

Nếu lúc này nàng thật sự dám cho Đào Tử ăn cái gì, thì đồ đạc trên người Tô gia bọn họ đều bị cướp sạch, nói không chừng còn xảy ra một trận đổ máu.

Vừa mới hôm trước có một nhà không nhìn được cảnh hài tử nhà mình chịu khổ, lén lút bẻ một miếng bánh bột ngô trong túi nhét vào miệng hài tử.

Xui xẻo bị người khác trông thấy rồi bị cướp sạch, cuối cùng một nhà bốn người thì hai người sống sờ sờ bị đánh chết, hai người còn lại bị nạn dân điên cuồng cướp giật dẫm chết, trong số người cướp bóc cũng chết ba người.
Nếu không phải Tô Đại Tráng và Lại Đại, Lại Ngũ vây quanh nhà bọn họ, ba cây gậy nắm trong tay không phải hung ác giơ ra, nói không chừng nhà bọn họ giống nhà hài tử kia đều bị dẫm chết.

Từ lúc đó, nhất cử nhất động của Mộc Lan đều phải cẩn thận không thôi.
Thời điểm hai nhà ăn màn thầu càng thêm cẩn thận.
Mộc Lan cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, thả Đào Tử xuống, tự mình bò xuống xe đi bộ.


Lại Ngũ rộng rãi cười nói: "Tiểu Mộc Lan, Ngũ thúc còn sức kéo con mà, mau lên xe!"
Mộc Lan cũng cười.

"Con thích đi bộ." Sau đó giúp đẩy xe đi cùng với mọi người.
Nhìn bốn phía xung quanh, Mộc Lan nhỏ giọng nói: "Ngũ thúc, người trong thôn trang chúng ta đâu hết rồi?"
Nụ cười Lại Ngũ có chút thương cảm.

"Đều ở phía trước hoặc phía sau, chờ đến trưa nói không chừng là gặp được."
Mộc Lan có chút trầm mặc, người trong thôn trang cùng đi chạy nạn, ngoại trừ những người ngay từ đầu quyết định nương nhờ họ hàng hoặc bằng hữu, số còn lại đều đi theo thôn trưởng, nhưng đi đến thời điểm hiện tại, đếm lại chỉ còn một nửa thôn dân, nửa còn lại không ai biết đã đi lạc hay đã chết.
Tới giữa trưa, đám người Mộc Lan mới tìm được Tô Đại Phúc bọn họ.

Tô Đại Phúc đi cùng với hai nhà khác, năm nhà vây quanh một chỗ, nạn dân khác thấy vậy cũng không dám trêu chọc.
Tô Đại Tráng và Lại Đại, Lại Ngũ vây quanh ba lão nhân cùng ba đứa nhỏ lại một chỗ, Tiền thị lấy ra cái màn thầu còn lại, chia làm hai, một nửa cho ba vị lão nhân, một nửa cho ba hài tử.
Nghĩ lại rồi đem nửa cái màn thầu của bọn nhỏ chia ra một ít đưa cho Lại đại thẩm.

Lương thực hai nhà vốn dĩ chia đôi nhưng từ hai ngày trước bốn người đem tất cả thức ăn đều để lại cho ba vị lão nhân và ba đứa nhỏ, bốn người họ thì gặm rễ cây.
Nhưng Tô gia có đến hai lão nhân và ba đứa nhỏ, không biết chiếm bao nhiêu tiện nghi của Lại gia.
Lại đại thẩm gắt gao cầm chặt miếng màn thầu đó, nhếch miệng cười, trượt vào trong chăn lúc trở ra thì xoa miệng, Tô gia gia cùng Tô nãi nãi nhìn nhau rồi trượt vào trong chăn, ba đứa nhỏ cũng bị túi che khuất, bọn họ ở trong chăn cẩn thận nuốt miếng màn thầu thuộc về mình.
Kỳ thật bị chia nhỏ thành nhiều phần như thế thì chút màn thầu ấy không thấm tháp gì nhưng tốt xấu vẫn an ủi được tâm lý bọn họ.

Miệng nhỏ Mộc Lan nuốt một ngụm, nghĩ nghĩ sau đó màn thầu trong tay chia thành hai, nhanh chóng nhét vào trong miệng đệ đệ và muội muội.

Tô Văn theo bản năng nuốt xuống, chờ có phản ứng lại thì màn thầu đã vào bụng, Tô Văn có chút bất an nói: "Tỷ tỷ?"
Mộc Lan thở dài một tiếng, Tô Văn tức khắc không dám nói nữa.
Đào Tử lưu luyến nhai đi nhai lại, ngây ngô nói: "Ăn thật ngon nha!"
Nước mắt Mộc Lan liền rơi xuống, màn thầu để được mười ngày rồi thì có gì mà ngon?
Ở bên ngoài Tô Đại Tráng không ý thức ngồi vẽ lung tung trên mặt đất, Lại Đại đến ngồi bên cạnh hắn, Tô Đại Tráng trầm giọng nói: "Vốn dĩ chỉ cần hơn 20 ngày là đến được phủ thành, nhưng giờ xem ra, phải mất bốn mươi, năm mươi ngày mới đến được, không có lương thực chúng ta làm sao bây giờ?"
Ven đường đều là nạn dân, không nói đến tốc độ di chuyển chậm gấp đôi so với dự tính ban đầu, mà giờ còn phải đề phòng nạn dân bên cạnh đánh lén, cướp bóc.

Căn bản tốc độ không nhanh được.
Thức ăn bọn họ chuẩn bị lúc đầu bị cướp hơn phân nửa, chỗ còn lại tiết kiệm cũng kiên trì được tới bây giờ.
Lại Đại cũng trầm mặc, mấy người bọn họ có thể gặm rễ cây gặm vỏ cây mà sống được, nhưng ba vị lão nhân cùng bọn trẻ lại không được, bọn nhỏ còn dễ nói, nếu lão nhân cũng giống như bọn họ gặm vỏ cây.

Chỉ sợ...!Tiên Hiệp Hay
Tô Đại Tráng mắt thâm trầm nhìn nạn dân chung quanh, gần như không thể nghe thấy nói: "Chúng ta cũng đi cướp đi."
Trên mặt Lại Đại hiện lên tia âm ngoan, ném cỏ trong tay xuống.

"Ta nghe theo ca."
Lại Ngũ tò mò nhìn bọn họ, Lại Đại đi lại vỗ vào đầu hắn một cái.

"Xem cái gì? Còn không nhanh vào rừng tìm chút rễ cây đi? Nếu tìm được một ít rau dại là có được bữa ăn ngon."
Tô Đại Tráng lắc đầu đứng dậy cầm lấy cũng tên trên xe đẩy rồi đeo lên lưng, nói với Lại Đại: "Ngươi ở chỗ này canh chừng, ta cùng Lại Ngũ vào núi một chuyến."

Lại Đại hai mắt sáng ngời, khẽ gật đầu.
Hắn biết bản lĩnh của Tô Đại Tráng nhưng động vật trong rừng bây giờ có chút phát cuồng.

Không mấy ai dám vào núi, chết ở bên ngoài còn có thân thích đến nhặt xác nhưng chết ở trong rừng thì không ai biết, chỉ còn bộ xương cốt, bất cứ ai cũng không muốn như vậy.
Tam bá mẫu thấy thế đẩy Tô Đại Phúc một cái, Tô Đại Phúc có chút do dự, ông biết Tô Đại Tráng có bản lĩnh nhưng không phải hiện giờ hắn bị thọt một chân hay sao nên ông không dám cùng Tô Đại Tráng vào núi.
Tam bá mẫu thấy thân ảnh Tô Đại Tráng biến mất, tức giận đánh ông một phen.

"Ngươi là đồ chết nhát! Dù Đại Tráng thọt một chân, ngươi cũng kém hơn người ta."
Tô Đại Phúc cúi đầu không nói lời nào.
Tam bá mẫu nhìn sắc mặt vàng ọt xanh xao của nhi tử và khuê nữ, khẽ cắn môi, đứng dậy nói: "Ngươi ở chỗ này trông hài tử." Nói xong cầm một cây gậy gỗ đuổi theo Tô Đại Tráng.
Tô Đại Phúc hơi há mồm, chỉ có thể nhìn thê tử rời đi.
Tiền thị nhìn thấy toàn bộ cũng không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay Tô Văn.
Mộc Lan đứng

lên gốc cây đã bị đốn, nhìn về phía trước, nói: "Nương, phía trước bị chặn rồi, đoán chừng đến tối cũng không đi được."
Tiền thị nhìn dòng người chằng chịt phía trước mà phát sầu.

"Sao lại có nhiều người chặn hết đường đi vậy? Không biết phía trước xảy ra truyện gì, mấy ngày nay cứ đi rồi dừng." Nếu là một mình còn tách ra ngoài, nhưng bọn họ đẩy xe căn bản rất khó chen ra được, nên chỉ có thể đi theo dòng người bị chặn trên đường.
Một phụ nhân bên cạnh nghe được liền nói: "Nghe nói đằng trước cãi nhau, phía trước có nhiều người xông tới, nên người trong các thôn trang liên hợp lại muốn đuổi những người đó đi, lúc này làm tắc đường, cũng không biết muốn nháo đến khi nào?"
"Đã qua mấy tháng rồi, nói xem Triều đình như vậy là mặc kệ sống chết chúng ta hay sao?"
"Triều đình nếu quan tâm chết sống của dân chúng thì lúc trước không nên lại thu thuế chúng ta, giờ ngươi còn mong chờ Triều đình sao? Đúng là ngu ngốc!"
"Nếu không chúng ta giống Thiệu Hưng làm phản đi."
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Mộc Lan vẫn luôn ngồi trên xe đẩy, không ai biết người nói câu nói kia là ai nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng.

Người đó quần áo tả tơi không khác gì với nạn dân xung quanh.

Người đó cách Mộc Lan không xa, khuôn mặt râu quai nón, ăn mặc thật tồi tàn, nhờ thị lực Mộc Lan tốt nên nhìn thấy được vết chai dày trên tay hắn.
Chạy nạn tới nơi này, mặt ai cũng vàng ọt xanh xao, chỉ có hắn, tuy người đó có râu còn bị mũ che khuất nhưng Mộc Lan vẫn thấy được sắc mặt của hắn thực tốt, ít nhất không phải là người thiếu ăn.
Mộc Lan nhìn quần chúng xung quanh tuy rằng yên lặng nhưng rõ ràng tâm tư đã bị dao động, trong lòng nàng có chút lo lắng.

Nàng sợ nhất là người xung quanh bị cám dỗ hoặc tạo phản.

Mặc kệ cuối cùng tạo phản có thành công hay không, bọn họ chỉ là dân chúng bình thường đều là những con tốt thí.
Mộc Lan không có khát vọng to lớn gì, nàng chỉ mong người nhà có thể sống sót qua chiến trường tai họa.
Mộc Lan rũ mắt xuống, ôm Đào Tử đến cạnh mình ngồi xuống.

Cho nên nàng không nhìn thấy lúc nàng dời mắt thì nam nhân râu quai nón nhìn nhanh qua đây, thấy Mộc Lan chỉ là tiểu cô nương thì hơi sửng sốt, trong mắt có chút hoài nghi.
Đến khi trời sắp tối Tô Đại Tráng mới trở về, trong tay cầm hai con thỏ đã nướng chín.

Nạn dân chung quanh ngửi được mùi thơm liền nóng nảy, nhìn thấy bộ dáng Tô Đại Tráng khập khiễng, càng xao động hơn.
Lại Ngũ cùng Tam bá mẫu đi phía sau Tô Đại Tráng, trong tay đều cầm một ít rễ cây và rau dại.

Lại Đại và Tô Đại Phúc liếc mắt nhìn đám nạn dân đó, cầm lấy gậy gỗ đứng lên chủ động nghênh đón.

Tô Đại Tráng khẽ gật đầu với bọn họ, đặt mông lên gốc cây, vắt ngang cung tên trước ngực, giao con thỏ đã nướng tốt cho Lại Đại, nói: "Gọi mọi người đi nhóm lửa."
Tô Đại Phúc thấy Tam bá mẫu đem rau dại trong tay đặt chung chỗ với Lại Ngũ, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cao hứng chủ động làm việc.
Người ở Tô gia trang như có như không vây quanh bọn họ, ngăn cản ánh mắt của đám nạn dân đó.

Lúc này xung quanh mới an tĩnh lại, đám nạn dân nóng nảy liếc mắt nhìn Tô gia trang, tuy biết không có khả năng cướp đoạt nhưng vẫn ngưỡng cao cổ nhìn.
Nạn dân chạy nạn đến bây giờ, đừng nói đến thịt ngay cả rau dại còn hiếm thấy.
Sau đó có không ít người động tâm muốn vào rừng nhưng đồng bọn vội vàng giữ chặt lại, thấp giọng nói: "Ngươi không muốn sống nữa à? Muốn đi cũng phải đợi trời sáng chứ lúc này đi không phải tìm chết à?"
Mọi người lúc này mới kiềm chế xúc động vào rừng.
Đối với người ở Tô gia trang lúc này mà nói, tối hôm nay là ngày chạy nạn sung sướng nhất từ trước đến nay.

Tuy ăn không no nhưng tốt xấu bọn họ vẫn ăn được chút thịt, Tô Đại Tráng cố ý giữ ba chén ngon nhất đưa cho ba lão nhân.
Tô gia gia nhìn ánh mắt kiên nghị của nhi tử, hài lòng gật đầu.

Ông biết, sau này nhi tử chắc chắn sẽ không mềm lòng, ông không còn gì để dạy hắn.
Tô gia gia từng ngụm từng ngụm uống sạch, trong chén canh có một khối thịt thỏ.
Lại đại thẩm nhìn Tô gia gia một cái, khóe miệng nhướng lên cũng cao hứng uống hết chén canh trong tay Lại Đại.
Buổi tối lúc ngủ Lại đại thẩm chỉ vào Tô gia gia và Tô nãi nãi gian nan nói: "Đem...!dời qua kia..."
Tô nãi nãi giật mình nhìn Lại đại thẩm.

"Lão tỷ tỷ!"
Lại Đại và Lại Ngũ bối rối không biết làm sao.

Tuy rằng ba người họ đều là lão nhân nhưng nam nữ khác biệt.

Lại đại thẩm vẫn luôn đơn độc ở một chiếc xe, mặc dù gần Tô gia gia nhưng vẫn có khoảng cách ở giữa.
Lại đại thẩm kiên trì nhìn bọn họ.
Tô gia gia thở dài một hơi, nói: "Đem đại tẩu tử dời qua đây đi, từ lúc Lại đại ca mất, bọn ta cũng không đàng hoàng nói chuyện với nhau."
Lại đại thẩm vừa lòng gật đầu.
Lại Đại và Tô Đại Tráng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn chưa nghĩ ra cái gì không đúng.

Sau đó làm theo lời ba vị lão nhân..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện