Editor: hiimeira
Thời điểm Tô Mộc Lan mở mắt thấy được chính là vách tường mơ hồ, xà nhà mơ hồ, chăn mơ hồ, mọi thứ đều mơ hồ.
Tô Mộc Lan chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy cả người vô lực, nguyên lai mình lại có thể sống đến giờ, nàng còn tưởng rằng lần này nhất định phải chết.
Xem ra vẫn phải tiếp tục liên lụy đến chú thím trong nhà.
Tô Mộc Lan thở dài một hơi, không biết bệnh tình lại chuyển biến xấu đến mức nào, thậm chí ngay cả thị lực cũng mờ đi.
Tiền thị vừa vào cửa thấy đứa bé sơ sinh đang trợn tròn mắt nhìn, đôi mắt ửng đỏ sáng lên, vội vàng tiến đến ôm lấy đứa nhỏ, dỗ dành: "Mộc Lan có phải đói bụng rồi phải không? Nương sẽ cho con ăn ngay." Nói xong vén vạt áo lên để Mộc Lan ti.
Tô Mộc Lan nhất thời dại ra, không hiểu rõ sao mọi chuyện lại thành thế này.
Tiền thị thấy đứa nhỏ đang nhìn nàng, động tác trên tay cũng nhanh hơn, nhanh tay nhanh chân nhét núm vú vào miệng Mộc Lan.
Tô Mộc Lan: "..."
Tô Mộc Lan nghiêng đầu cẩn thận nhìn Tiền thị cùng Tô Đại Tráng, biết được hai người chính là phụ mẫu mình kiếp này, thì ra trong lúc bất tri bất giác nàng đã chết rồi sao?
Tiền thị cho đứa nhỏ uống sữa xong, thấp giọng nói với Tô Đại Tráng: "Đứa bé bây giờ còn nhỏ nên cũng không cần mua nhiều đồ cho con, chỗ bạc kia trước hết giữ lại, chờ sau này con bé biết ăn biết đi, chúng ta liền mua cho con bé nhiều đồ ăn ngon."
Tô Đại Tráng gật đầu.
"Còn có thể giữ lại về sau làm của hồi môn cho con bé."
Tô Mộc Lan ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ, nghĩ thầm xem ra là lần đầu tiên làm phụ mẫu, nếu không sao có chuyện đem tất cả thứ tốt đều cho đứa con đầu, đáng ra phải nên giữ lại cho đứa sau một ít.
Nhưng Tô Mộc Lan không ngờ, Tô Đại Tráng cùng Tiền thị chính là đem tất cả thứ tốt đều cho nàng trước, sau đó mới đến đệ đệ muội muội.
Phần sủng ái này luôn khiến Tô Mộc Lan không biết làm sao.
Chung quy nàng không phải là đứa bé thật sự nhưng lại cùng hai đứa nhỏ chân chính tranh sủng, điều này khiến nàng cảm thấy rất áy náy.
Mà làm cho nàng không tưởng tượng được, không chỉ phu thê Tô Đại Tráng đối với nàng sủng ái có thừa mà gia gia nãi nãi còn coi trọng nàng hơn cháu trai ruột thịt.
Không nói đến nơi này là cổ đại, ngay cả ở hiện đại, đại đa số người già vẫn thích bé trai hơn bé gái, cho nên được bọn họ yêu thương khiến Mộc Lan có chút bất an nhưng cũng cho nàng chút cảm giác quen thuộc.
*****
Tô gia gia mang theo hai con cá trở về, nhìn thấy cháu gái lớn đang ngồi xổm trong ruộng rau nhổ cỏ, liền tiến lên vài bước bế nàng lên, cười nói: "Tiểu Mộc Lan nhà chúng ta làm việc thật giỏi, biết giúp nãi nãi và nương nhổ cỏ.
Tốt lắm, buổi tối gia gia làm cá cho con ăn có được không?"
Mộc Lan nhìn về phía Tô gia gia đang giương cá, cười gật đầu, ngây ngô nói: "Được ạ, con muốn ăn cá hấp, đệ đệ cũng ăn, muội muội cũng ăn nữa."
Trong lòng Tô gia gia càng thích đứa bé này, ông biết Mộc Lan xuất thân thế gia, không nói đến cách dạy dỗ bằng thân giáo(1), con bé tuổi còn nhỏ đã biết thương yêu đệ đệ muội muội.
Còn có cái gì quan trọng hơn cả nhà hòa thuận đây?
Tô gia gia bế Mộc Lan về nhà.
Muội muội Tô Đào mới biết đi, nhìn thấy tỷ tỷ liền chạy tới muốn tỷ tỷ ôm, cô bé biết đi theo tỷ tỷ sẽ có đồ ăn ngon, vì vậy thích nhất là thân cận với tỷ tỷ.
Đệ đệ Tô Văn cũng có tâm tư này cho nên cũng chạy tới quấn tỷ tỷ.
Mộc Lan miễn cưỡng ôm nàng vài cái mới buông, dùng tay xoa xoa tóc đệ đệ, nói: "Buổi tối chúng ta ăn cá."
Đệ đệ liền kêu "Quao", muội muội thấy thế cũng cười theo, ở một bên vỗ tay cũng kêu "Ô ô".
Mộc Lan dắt bọn chúng đến phòng nhỏ của mình, từ dưới sàng lấy ra một cái túi nhỏ, móc ra một viên đường bỏ vào miệng Tô Văn, thấy Tô Đào há miệng chờ, cũng lấy một khối nhỏ bỏ vào trong miệng của nàng.
Nhìn mặt hai đứa nhỏ thỏa mãn nhai đường, Mộc Lan cũng thỏa mãn cười.
Nếu là kiếp trước, Mộc Lan sẽ không cho trẻ nhỏ ăn đường vì sợ hư răng.
Nhưng thời đại này vật tư thiếu thốn, cho dù gia cảnh Tô gia được xem là tốt đi chăng nữa thì lâu lâu cha Tô mới mua cho Mộc Lan một cục đường ăn.
Mộc Lan không phải là con nít, chút hấp dẫn này đương nhiên không để trong mắt, nhưng hai đứa nhỏ quá thèm ăn rồi.
Không biết vì sao, Tô phụ đối với đệ đệ muội muội đặc biệt nghiêm khắc, không cho bọn chúng ăn đường của nàng, tới Tết mới mua một hai khối cho bọn chúng ăn.
Nếu không phải nàng chứng kiến hai đứa nhỏ sinh ra thì nàng còn cho rằng bọn chúng không phải con cháu Tô gia.
Mộc Lan được cho đường, trước giữ lại sau đó sẽ lặng lẽ chia cho bọn nhỏ ăn.
Mộc Lan mang theo đệ đệ muội muội chơi đùa một lúc, Tiền thị ở phía trước hô: "Mộc Lan, mau dẫn đệ đệ muội muội vào ăn cơm."
Mộc Lan giúp hai đứa nhỏ lau sạch nước miếng rồi nắm tay bọn nhỏ đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Tô nãi nãi vừa gắp cá cho Mộc Lan vừa nghe trượng phu cùng nhi tử nói chuyện.
Thấy cháu trai giương mắt nhìn, Tô nãi nãi tranh thủ gắp cho Tô Văn cùng Tô Đào một đũa, cuối cùng lại gắp thêm cho Mộc Lan một đũa nữa mới ngừng.
Tô gia gia nhìn thấy cũng không nói gì.
Tô Đại Tráng trầm ngâm nói: "Con vẫn muốn mua thêm một miếng đất."
Tô gia gia liền cau mày.
"Nếu ta nói trồng không được thì sao, hàng năm chúng ta nghe theo chủ nhân trồng hơn mười mẫu đất, mua nữa con có thể trồng được bao nhiêu? Con không phải nói muốn đưa A Văn đi đọc sách sao? Giữ lại chút bạc bên người mới đúng."
Tô Đại Tráng cố chấp nói: "A Văn năm nay mới bốn tuổi, một hai năm nữa mới đến trường, chỉ cần có đất, cho con hai năm, nhất định nhà mình sẽ khấm khá hơn hiện tại, hơn nữa tiền mua đất sẽ không thua lỗ."
Hoàng kim còn có lúc lên giá lúc xuống giá.
Đất đai chỉ cần cầm ở trong tay là nó có thể kiếm được tiền.
Tô gia gia trầm mặc xuống.
Tô Đại Tráng lòng đầy hy vọng nhìn phụ thân, không giống với ông tính tình cố chấp nhưng thành thật.
Tô Đại Tráng là người có nguyên tắc cũng chịu khó, đồng thời tâm tư cũng có chút linh hoạt.
Hắn không giống người khác mạo hiểm đi ra ngoài kinh thương, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là trồng trọt kiếm tiền để mua nhiều đất hơn, sau đó cho con trai đến trường, chuẩn bị cho hai đứa con gái của hồi môn thật tốt.
Tám mươi phần