Editor: hiimeira
Tô Đại Tráng đặt bọn nhỏ xuống, lúc này Mộc Lan mơ hồ mở to mắt, nhìn thấy mọi người đi lại trong nắng sớm nhất thời không kịp phản ứng.
Tiền thị ôn nhu sờ đầu Mộc Lan nói: "Chúng ta đến huyện thành rồi, Mộc Lan đi theo nãi nãi và nương để gia gia cùng phụ thân đi bán đồ có được hay không?"
Mộc Lan gật gật đầu.
Tô Đại Tráng dùng tay sờ nhi tử còn đang say ngủ, nói với thê tử: "Ta bế A Văn đi, chút nữa nàng cùng nương quay lại tìm ta."
Tiền thị gật đầu.
Nhìn công công cùng trượng phu đi xa, lúc này mới cùng mẹ chồng nắm tay Mộc Lan đến chợ sáng cách đó không xa đem trứng gà đi bán.
Tuy trời chưa sáng hẳn nhưng người lui tới cũng không ít, Tiền thị thấy Mộc Lan mở to mắt nhìn, liền cười nói: "Bây giờ là lúc người trong trấn đi mua đồ, đồ nhà chúng ta bán không phải thứ quá tốt, chỉ có những gia đình bình thường muốn bồi bổ cho con họ và người già trong nhà mới đến mua."
Mộc Lan thụ giáo gật đầu.
Không ít nhà cũng ở đây bán trứng gà, sạp của Tô nãi nãi không tốt cũng không xấu.
Lúc trời đã lên cao, Tô nãi nãi nhìn thấy chỉ còn nửa rổ, nói với Tiền thị: "Con mang theo Mộc Lan và Đào Tử đến tiệm vải, mua cho ba đứa nhỏ cây vải, y phục của Đại Tráng lâu rồi cũng chưa đổi, mua cho các con mỗi người một bộ.
Ta bán xong sẽ đi tìm các con."
Mộc Lan chạy theo mẫu thân đến tiệm vải, Tô Đào hai tuổi đã ngủ đủ đang ngồi trong gùi dụi mắt, nhìn thấy tỷ tỷ liền la hét muốn tỷ tỷ ôm.
Tiền thị nâng gùi nói: "Tỷ tỷ còn nhỏ để nương cõng con, chờ đến phía trước thì xuống." Nói xong thì đến cửa tiệm vải, Tiền thị vội vàng bế nữ nhi ra, Tô Đào vừa ra ngoài liền bổ nhào vào người tỷ tỷ.
Mộc Lan nắm tay muội muội chạy vào cửa tiệm.
Bà chủ bên trong nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy vào, nhíu mày hướng mắt ra ngoài nhìn qua, thấy Tiền thị, lúc này mới yên lòng, cười nói với Mộc Lan cùng Tô Đào: "Hai cháu muốn mua gì?"
Tô Đào trốn sau lưng tỷ tỷ, ánh mắt lấp lánh nhìn bà chủ.
Mộc Lan ngượng ngùng nói: "Nương con còn ở bên ngoài..." Dứt lời Tiền thị liền vào cửa.
Tiền thị ngượng ngùng cười nói: "Lương tỷ, thật ngại quá, ta đến muộn.
Tỷ xem, gần đây ta có thêu thêm một ít vật trang trí, tỷ xem một chút."
"Đồ ngươi thêu thì ta yên tâm rồi." Tuy nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận nhìn một lần, thấy đường may tỉ mỉ, phối màu cũng đẹp, nhìn thấy được rất dụng tâm mà làm.
Bà chủ liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: "Ta thấy may tốt lắm, vẫn theo lệ cũ nhé."
Tiền thị gật đầu.
Bà chủ cúi đầu tính tiền không lâu liền nói: "Tổng cộng là 1...!2...!320 văn tiền, bây giờ ta đưa tiền cho ngươi luôn?"
"Thật ra không cần, ta lần này tới còn muốn mua vài món đồ, chút nữa hẳn tính tiền."
Nụ cười trên mặt của bà chủ càng lớn hơn, vội dẫn Tiền thị đi xem vải dệt.
Mộc Lan sửng sốt, đây chính là tiền công hai tháng Tiền thị làm ra.
Mỗi ngày vì để Tiền thị thêu thùa, Tô nãi nãi đều đem việc cho heo ăn gà ăn tự mình làm hết.
Mà chỉ lời có một hai lượng?
Bên kia Tiền thị đã chọn xong vải dệt, chọn cho đứa nhỏ vải tốt một chút còn Tô Đại Tráng và nàng đều chọn vải bình thường, vài này rất phù hợp xuống ruộng làm việc.
Năm đó Tô Đại Tráng cưới nàng làm lần ba bộ đồ mới, đều là vải tốt.
Nhờ Tô nãi nãi thông minh, lúc ấy ba kiện xiêm y đều là cùng màu cùng một loại vải cho nên hiện giờ Tô Đại Tráng đã trưởng thành không ít nhưng ba bộ y phục sửa thành hai kiện vẫn dư sức.
Tiền thị cầm một cây vải mềm mại do dự một chút, công công và bà bà lâu rồi cũng không làm xiêm y mới.
Tiền thị kéo mảnh vải dệt hỏi bả chủ: "Mảnh vải này tính thế nào?"
Bà chủ cười nói: "Loại vải này tốt hơn nhiều so với loại ngươi vừa xem, giá tiền cũng cao hơn chút, giá hai mươi văn một thước."
Tiền thị trầm mặc một lát, nói: "Cho ta mười hai thước."
Bà chủ vội vàng cười đáp ứng.
Tính toán thử thì tiền mua vải và tiền vải dùng để may hà bao, khăn tay vào tháng sau hết 600 văn.
Mộc Lan le lưỡi, tiền lương một tháng liền không còn.
Lúc Tô nãi nãi đến, biết Tiền thị mua mấy thứ này, tuy ngoài miệng nổi giận nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười.
Với phụ mẫu mà nói, trên đời này không gì vui vẻ bằng con cái hiếu thuận mình.
Tô nãi nãi nhận vải từ tay con dâu cùng nhau nhét vào trong giỏ.
Tiền thị đem Tô Đào bỏ vào gùi, dắt tay Mộc Lan nói: "Đi, chúng ta đi tìm gia gia, phụ thân cùng đệ đệ."
Tô gia gia bán giỏ, gàu xúc các loại.
Qua hội chùa bên kia sẽ bán tốt hơn, bán xong có thể cùng người nhà đi dạo trong chùa dâng hương này kia, như thế càng tiện.
Mộc Lan nắm tay Tiền thị tò mò nhìn trái nhìn phải, hồi nhỏ nàng có đi hội chùa cùng chú thím, lúc ấy rất náo nhiệt.
Hội chùa ở cổ đại thì càng đặc sắc hơn.
Mộc Lan nhìn say sưa, Tiền thị khẽ nhíu mày, chỉ vào chỗ bị người vây kín nói với Tô nãi nãi: "Nương, đó không phải là sạp của thôn chúng ta sao?"
Tô nãi nãi nhìn quanh một chút.
"Đúng vậy, sao lại có nhiều người vây quanh như vậy?"
Tuy rằng lúc có hội chùa thì mọi người có thể tự do bày quán, nhưng mọi người đều thích tụ lại thành nhóm, dần dà hình thành một trật tự nhất định như là chỗ này của thôn nào, chỗ kia của thôn nào.
Trước một hai ngày sẽ chiếm vị trí trước, đến lúc đó người trong thôn trực tiếp tụ tại một chỗ bán hàng.
Lúc này Tô nãi nãi thấy bên kia bu đầy người, nhất thời có chút nóng nảy, hướng vào người trước mặt chen vào, chỉ là sức bà yếu, còn là đàn bà con gái sao dám cùng đám nam nhân to lớn chen chúc? Chớ nói chi là Tiền thị.
Cuối cùng Mộc Lan ỷ mình còn nhỏ tuổi, người cũng bé trực tiếp chen vào.
Mộc Lan dùng sức chen vào trong đám đông, nhìn thấy Tam bá Tô Đại Phúc cùng vài thôn dân khí thế hung hăng cầm đòn gánh chặn mấy người phía trước.
Mộc Lan hơi sửng sờ, không tìm thấy gia gia với phụ thân trong đám đông, ánh mắt dừng tại phía sau Tô Đại Phúc, thân thể nhất thời cứng đờ, cố gắng dùng sức chen ra khỏi người trước mặt rồi chạy qua đó.
Hiện giờ đám người phía trong đúng lúc giương cung bạt kiếm, lúc này có một đứa nhỏ xông tới, mọi người nhất thời sửng sốt.
Mộc Lan trực tiếp chạy về phía Tô gia gia cùng Tô Đại Tráng.
Tô gia gia bất tỉnh nằm trên mặt đất, Mộc Lan đang không biết chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Tô Đại Tráng mặt mũi bầm dập, ánh mắt lo lắng, đệ đệ bốn tuổi quỳ bên cạnh gương mặt đầy nước mắt nước mũi, há hốc mồm nhưng không nghe được tiếng khóc nào, có thể đoán được đệ đệ đã khóc rất lâu.
"Gia gia, phụ thân, mọi người làm sao vậy?" Mộc Lan chạy đến trước mặt Tô Đại Tráng ngồi xổm xuống, nhìn Tô gia gia nhắm chặt mắt, khí sắc trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Lúc này đâu còn