Editor: hiimeira
Mộc Lan thoa thuốc cho Phương thị, không kìm được hỏi: "Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"
"Đúng vậy, bắt đầu từ khi nào?" Tôn Phương thị tự hỏi: "Nhưng có lẽ chỉ khi nào chết mới có thể kết thúc!"
Mộc Lan nhìn Phương thị, miệng khẽ nhúc nhích, cuối cùng không thể thốt lên lời nào.
Nếu ở hiện đại thì Phương thị có thể báo cảnh sát, có thể kiện Tôn Đại Bảo, thậm chí là ly hôn, nhưng ở nơi này thì không thể được.
Nếu Phương thị là cái "bánh bao" chỉ biết cam chịu, thì có lẽ Mộc Lan đã không sốt sắng đến vậy, nhưng bà không phải, bà vẫn luôn phản kháng, đấu tranh theo cách của mình, cho nên nàng không muốn thấy bà chịu khổ như vậy.
Nhà mẹ đẻ Phương thị không ở thôn Minh Phượng, mà cách nơi này hai ngày đi đường.
Nhớ lần đầu tiên bà bị đánh, bà không ngồi yên chịu đòn, trái lại còn đẩy Tôn Đại Bảo ra, ngăn cản gã đánh người.
Nhưng bà càng cản, Tôn Đại Bảo càng hưng phấn, về mặt sức mạnh thì nam nhân vẫn có ưu thế tuyệt đối, lần đó Phương thị bị đánh rất tàn nhẫn, lúc bà có thể xuống giường thì lập tức thu dọn đồ đạc quay về nhà mẹ đẻ.
Chỉ tiếc là, lúc Tôn gia tìm tới cửa thì nhà bà không muốn ra mặt giúp bà, thậm chí đẩy bà cho Tôn gia, về sau bà mới biết được, huynh đệ của bà có thể cưới được vợ là bởi vì bà gả cho Tôn Đại Bảo.
Từ lúc đó bà không quay về nhà mẹ đẻ nữa.
Mỗi lần bị đánh, bà đều cắn răng chịu đựng, cũng vì trước kia bà bị Tôn Đại Bảo đánh đến gãy xương sườn, hiện giờ bà đã rút kinh nghiệm, vì vậy chỉ chịu một vài vết thương da thịt, không đến mức gãy xương.
Đến nha môn báo quan?
Thê cáo phu, bất luận đúng hay sai đều bị đánh ba mươi bản, giam giữ nửa năm, còn trượng phu đánh thê tử thì chỉ bị nhốt ba tháng...!Phương thị không am hiểu vương pháp, nhưng vẫn biết thê tử không thể cáo trượng phu, chưa kể nhà mẹ đẻ không muốn ra mặt giúp bà.
Vốn dĩ chuyện này nếu nhà mẹ đẻ Phương thị ra mặt, chỉ cần thể hiện thái độ muốn kiện tới cùng, thì chắc chắn Phương thị có thể hòa ly, tiếc là, Phương gia vì tiền mà bán Phương thị.
Hòa ly ư? Không có nhà mẹ đẻ làm đường lui, hòa ly không khác gì bị bán thêm lần nữa, kết cục sau đó nói không chừng còn chẳng bằng Tôn gia.
Triều đại này vẫn có nữ hộ(1), nhưng cũng là dạng không có cha mẹ, huynh đệ hay trượng phu và nhi tử.
Nhưng cha mẹ Phương thị vẫn khỏe mạnh, huynh đệ còn sống được rất lâu.
Phương thị thấp giọng nói: "Ta đang đợi, đợi hắn chết đi là ta có thể an ổn."
Mộc Lan ngừng tay, đây là cách bất đắc dĩ nhất.
Nàng nhìn túi cát trên tay, nhẹ giọng nói: "Thẩm nói xem nếu thẩm tập võ, có thể đánh lại hắn không?"
Phương thị nhìn theo ánh mắt nàng, đôi mắt lộ ra sự tuyệt vọng, lấy tay sờ đầu Mộc Lan, thấp giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc, nếu ta đánh hắn thì ta cũng chẳng còn mạng."
Đúng thế, thê tử đánh trượng phu, tình tiết nghiêm trọng thì trực tiếp phán tử hình.
Không, không, không! Làm gì cần đến nha môn tuyên án, chỉ cần thôn Minh Phượng, thậm chí là Tôn gia đã có thể tự định đoạt siết chết Phương thị, giờ phút này, Mộc Lan mới ý thức được nơi mình sinh sống được gọi là cổ đại, là nơi không có luật pháp xã hội, là nơi mà luật lệ gia tộc còn nằm trên cả xã hội chung.
Mộc Lan thoa thuốc xong, đưa phần còn lại cho Tôn Phương thị.
"Thuốc của sư phó không tệ, thẩm cầm lấy đi.
Chỗ này cách thôn không xa, nên thú dữ sẽ không đến đây, thẩm ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
"Cảm tạ ngươi, Mộc Lan." Tôn Phương thị chân thành nói lời cảm tạ.
Đây không phải lần đầu tiên Mộc Lan giúp bà.
Mộc Lan cười, chấp nhận lời cảm tạ.
Triệu thợ săn quay lưng đứng đợi ở bên kia, Mộc Lan và Phương thị cũng không biết rằng, tuy các nàng đã nói chuyện nhỏ nhưng ông vẫn nghe thấy.
"Sư phó, chúng ta đi thôi."
Triệu thợ săn cũng không quay đầu lại mà đi trước.
Mộc Lan le lưỡi, nhanh chóng đuổi theo.
Hôm nay có Triệu thợ săn đi cùng, hai người quyết định đi vào rừng sâu, chỉ có điều hôm nay Triệu thợ săn dường như không tập trung, Mộc Lan thấy ông lại để vụt mất một con hươu bào, lập tức ngoảnh đầu nhìn ông.
"Sư phó, người làm sao vậy?"
Triệu thợ săn trầm mặc nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Mộc Lan, ngươi nói xem, đối với nữ nhân thì giết người là tội lớn ư?"
Nếu là kiếp trước, Mộc Lan dĩ nhiên nói đây là tội lớn, nhưng hiện tại, ở thời đại này, đối với Mộc Lan đã dính líu tới hai mạng người mà nói, thì luật pháp thời đại này chẳng có tác dụng mấy.
Vậy nên Mộc Lan hiển nhiên nói: "Vậy phải xem là giết ai, vì sao lại giết người!" Ánh mắt Mộc Lan dấy lên tia hung ác.
"Vậy nếu là người giống như Tôn Đại Bảo thì sao?"
Mộc Lan kinh ngạc, nghiêm túc nhìn Triệu thợ săn, suy tư nửa ngày nói: "Sư phó không có động cơ giết Tôn Đại Bảo."
Triệu thợ săn gật đầu.
"Nhưng nếu ta là Phương đại thẩm, nói không chừng ta sẽ giết hắn!"
Triệu thợ săn kinh ngạc nhìn về phía Mộc Lan.
"Tiếp tục chịu cảnh như vậy còn không bằng chết đi, nếu đã muốn chết thì trước lúc chết kéo hắn theo làm đệm lưng, hắn dồn mình vào con đường chết, làm vậy chẳng phải hay hơn ư?" Mộc Lan biết nàng suy nghĩ như này không được hay cho lắm, cũng không rõ vì sao, ngoại trừ Lý Thạch thì nàng cũng chỉ tình nguyện biểu lộ thái độ trước mặt sư phó, nàng cảm thấy ông sẽ không để ý chuyện này.
Khóe miệng Triệu thợ săn hơi nhấc lên.
"Vậy ngươi cảm thấy Phương thị người như thế nào?"
Trong lòng Mộc Lan càng cảm thấy kỳ lạ.
"Phương đại thẩm là người kiên cường" Chí ít nàng không có dũng khí có thể chịu đòn đến tận bây giờ.
Triệu thợ săn rất tán thành gật đầu.
Mộc Lan thấy ông trầm tư suy nghĩ, nhưng nơi này quả thực không phải là nơi suy tư.
"Sư phó, nếu không hôm nay chúng ta về sớm?"
Mộc Lan chỉ muốn dò xét, ai mà ngờ Triệu thợ săn gật đầu.
"Được." Lập tức xoay người rời đi.
Mộc Lan không còn cách nào khác đành phải đi theo ông, hôm nay nàng không bắn hạ được con thú nào, cũng may mấy cái bẫy bắt được vài con gà rừng, Mộc Lan đem một con cho Tôn gia, một con cho Hà Trần thị, còn lại mang về bồi bổ cho mọi người, đúng lúc hôm nay Lý Giang và Tô Văn được nghỉ.
Triệu thợ săn về nhà nghiêm túc suy nghĩ, Mộc Lan nói ông không có động cơ giết Tôn Đại Bảo, vậy ông chỉ cần kiếm động cơ là được.
Ánh mắt Triệu thợ săn trở nên kiên nghị, ông thuộc dạng người hành động, nói là làm.
Lập tức đem đồ đạc trước kia của mình ghi lại dự tính sửa sang xong qua một thời gian nữa sẽ đem cho Mộc Lan.
Bốn năm qua, những thứ nên dạy ông đều đã dạy, phần còn lại phải xem vào khả năng lĩnh ngộ và rèn luyện của nàng, mà ông sống ở đây cũng lâu rồi, đến lúc phải đi rồi.
Đôi mắt Triệu thợ săn sáng ngời nhìn về hướng Tôn gia.
Lúc Mộc Lan trở về, Lý Thạch đang ở thư phòng kiểm tra bài vở Lý Giang và Tô Văn, xong lại hỏi: "Nghe nói cuối tháng các ngươi phải thi?"
Lý Giang gật đầu.
"Vâng, sắp đến kỳ thi Hương, thư viện