Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Nâng Đỡ


trước sau



Editor: hiimeira
Mộc Lan biết, chọn mộ phần phải xét đến năng lực hậu thế, càng giỏi giang thì càng được ưu tiên, bèn thấp giọng nói: "Bát thúc công, tộc trưởng, có tin này vẫn chưa kịp báo cho mọi người biết."
Mọi người hướng mắt nhìn Mộc Lan.
"Xuân năm nay A Văn đã thi đậu đồng sinh, hiện đang đọc sách trong thư viện, sang năm định thi tú tài."
Ánh mắt người trong tộc sáng lên, như sói nhìn chằm chằm vào Tô Văn.

"A Văn, con thi đậu đồng sinh thật sao?"
"Ha ha, không hỗ là nhi tử của Đại Tráng, ta đã nói mà, cái gì ấy nhỉ, con của hổ không thể là cẩu."
Bát thúc công kích động hơn nữa, đứng lên giữ chặt Tô Văn, ngó trái ngó phải, nói: "Không tồi, không tồi, dáng dấp lớn lên giống hệt Tam ca."
Lý Thạch vẫn luôn giấu mình ở một bên cũng mở to mắt nhìn.
So với Lý gia trang chỉ để tú tài vào mắt, thì Tô gia trang chỉ cần một người đọc sách là tốt lắm rồi, giờ còn thi đậu đồng sinh nữa, thật sự quá tuyệt vời.

Thế là mọi người chẳng thèm bàn bạc nữa.

"Quyết định vậy đi, miếng đất trên sườn núi Đông Bắc cấp cho nhà Tam bá công với nhà bát thúc công."
"Không được." Bát thúc công chợt nghiêm mặt, ai nấy kinh ngạc nhìn cụ, bát thúc công nghiêm túc nói: "Mảnh đất đó để lại cho cả nhà Tam ca, là phong thủy bảo địa(1), miếng đất của ta để lại cho A Văn, còn ta dịch xuống một chút, nhà ta đào sau là được."
Tộc trưởng không có vấn đề, những người khác cũng không có ý kiến, mọi chuyện cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Thế là năm Tô Văn chín tuổi có một mảnh phong thủy bảo địa làm mộ phần, đợi cậu già rồi chết đi là có thể chôn cất ở đó.
Đám người Mộc Lan dở khóc dở cười rời đi.
Lúc quay lại Tô gia, cả nhà Tô Đại Phúc đã dọn xong đồ, bọn họ không nhiều đồ lắm nên việc này đối với họ mà nói cũng chẳng mệt mỏi gì.
Nếu đã quyết định không phân chi, vậy Mộc Lan chẳng thể mặc kệ nhà bà, mặc Tô Đại Phúc và Tam bá mẫu làm hỏng thanh danh nhà nàng được.
Dẫu sao, nếu nhà nàng không giải thích, vậy chẳng phải trong mắt mọi người, là nhà nàng đuổi cổ cả nhà trưởng bối Tô Đại Phúc sao, mặc dù nhà nàng làm vậy chỉ muốn lấy lại nhà mình, nhưng đối với nhà Tô Đại Phúc đang trong thế yếu mà nói thì nhà Mộc Lan có vẻ vô lễ hơn.
Nên Mộc Lan quyết định nói rõ ràng tình cảnh hiện giờ với người trong tộc, nàng muốn giữ nguyên nhà cửa, không chỉ để sau này quay về tế tổ còn có nhà ở, mà còn để tưởng nhớ gia gia nãi nãi và phụ thân mẫu thân.
Mặc dù Tô Văn chỉ nhớ loáng thoáng vài chuyện ở Tô gia trang, nhưng việc xảy ra trong lúc chạy nạn thì nhớ rất rõ, cậu nhớ, phụ thân mình từng cứu Tô Đại Phúc một mạng, ủy thác ông chiếu cố mẹ con cậu, vậy mà ông lại bỏ rơi nhà cậu.

Coi như nghe theo cách nói tỷ tỷ, mọi người cũng vì sống sót, cùng lắm sau này không qua lại với nhau là được, nhưng đối với hành vi chiếm đoạt nhà cửa đất đai của mình thì Tô Văn tuyệt không nhân nhượng.
Tô Văn biết tỷ tỷ dễ mềm lòng, nên cậu tìm tỷ phu tâm địa sắt đá để thương lượng, cuối cùng một mình Tô Văn đi tìm tộc trưởng.

Tô Võ với Đại Nữu đi chơi về phát hiện nhà mình biến thành nhà người khác, lập tức lăn xuống đất ăn vạ, khóc nói: "Đây là nhà của ta, cút ra ngoài, nếu không ta kêu nương đánh ngươi!"
Đại Nữu trực tiếp lao về phía Đào Tử.

"Ra ngoài, đi ra ngoài cho ta."
Đào Tử cười lạnh một tiếng, thấy Đại Nữu sắp lao tới thì thình lình xoay người, Đại Nữu vốn dùng hết sức, Đào Tử lại đột ngột tránh đi, Đại Nữu không phanh kịp trực tiếp lao về phía trước, mà sau lưng Đào Tử lại là vách tường, "Đùng" một tiếng rồi va vào vách tường.
Đại Nữu có chút choáng váng, sờ đầu một cái, phát hiện có máu, lúc ấy sợ tới mức khóc lớn.

"Nương, nương, chảy máu, chảy máu rồi!"
Tam bá mẫu vốn ở một bên đứng nhìn, thấy Đại Nữu va vào tường thì đau lòng không thôi, muốn qua đó, lại thấy Mộc Lan lạnh lùng nhìn bà, chân vừa nhấc liền khựng lại.
Nghe tiếng Đại Nữu la chảy máu, chẳng thèm quan tâm gì nữa, vội chạy lại đỡ con mình.

"Làm sao vậy? Con..." Tam bá mẫu nhìn về phía Đào Tử.

"Con bé này, sao lại ức hiếp tỷ tỷ ngươi?"
Đào Tử ngạc nhiên nói: "Tam bá mẫu nói chuyện lạ thật đấy, ta thấy đằng kia có con gì na ná con lợn vừa ngu vừa đần đang lăn lóc, tò mò muốn xem nên mới đi lên hai bước, sao lại thành ức hiếp tỷ tỷ rồi? Chẳng lẽ ta không thể đi lại trong sân nhà mình sao?"
Mộc Lan không giỏi cãi vã nhưng Lý Thạch lại có tài ăn nói, Lý Giang mặc dù ngày thường ít nói, nhưng hễ mở miệng là có thể chặn họng được Tô Văn nói năng lưu loát, Đào Tử với Viện Viện được bọn họ dạy dỗ từ bé nên hiếu thắng hơn Mộc Lan nhiều, lập tức mỉa mai đáp trả.
Tam bá mẫu thấy nàng đem con mình so sánh với heo, lập tức nổi giận trong lòng, cơn giận kiềm nén cả ngày tức khắc bộc phát.

"Con bé này nói năng kiểu gì đấy? Rốt cuộc vẫn là thứ con hoang có cha sinh không có mẹ dạy, một chút gia giáo cũng chẳng có."
Mộc Lan sa sầm mặt, lạnh giọng nói: "Tam bá mẫu ý muốn nói ta làm trưởng tỷ không tròn trách nhiệm?"
Tam bá mẫu đang định mỉa mai trả lời, thì nghe Mộc Lan nói: "Nếu Đào Tử bị gọi là không gia giáo, vậy loại tỷ tỷ cố ý lao tới đâm muội muội, đến nhà tỷ tỷ lăn ra đất ăn vạ thì là gia giáo gì? A? Đúng rồi, cha mẹ đệ đệ muội muội khỏe mạnh, nhưng lại không tu đức, cho nên mới có đức hạnh đấy ư?"
Mặt Tam bá mẫu tái đi.
Mộc Lan hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng nói: "Các hương thân, phàm là người ở Tô gia trang hẳn là đều biết, nhà Tô Mộc Lan ta ở Tô gia trang với nhà Tam bá phụ vốn là máu mủ gần, trước đây chung đụng tốt lắm, đoán chắc mọi người rất muốn biết tại sao bây giờ lại đối chọi gay gắt như vậy?"
Xung quanh có không ít người đến xem náo nhiệt thấy Mộc Lan chẳng kiêng dè thì càng hứng thú, những người vốn sợ gia chủ phát hiện nên trốn xem cũng dồn dập đi ra.
Bỗng chốc, người người bu kín khắp Tô gia.
Tam bá mẫu thấy nhiều người như thế, Mộc Lan lại muốn kể chuyện kia, lật đật chạy lại giữ chặt tay Mộc Lan, cầu xin: "Mộc Lan, Tam bá mẫu sai rồi, ta không dạy dỗ đệ đệ muội muội con tốt, lát nữa ta nhất định sẽ dạy lại bọn nó, cầu xin con cho bọn nó một con đường sống, kiếp sau Tam bá mẫu nguyện làm trâu làm ngựa cho con."
Mộc Lan chỉ nhìn bà không nói.
Tô Đại Phúc vốn đang im lặng ngồi trong nhà, nghe vậy cũng ngồi không yên, vội chạy ra, thấy nhi tử còn nằm trên đất ăn vạ, lập tức lại đá một cái.

"Ai kêu ngươi làm, ai kêu ngươi lại đây gây chuyện? Còn không mau cút về nhà cho ta?"
Lý Thạch và Mộc Lan thấy vậy đều khẽ cau mày.
Mặc dù Lý Thạch cũng đánh Lý Giang và Tô Văn, nhưng chỉ đánh lòng bàn tay với mông bọn nhỏ, sao có thể lấy chân đá bụng con nít?
Tuy Tô Võ thật sự rất khó ưa, nhưng nó cũng chỉ là đứa bé mười tuổi, theo Lý Thạch thấy, đều do cha mẹ dạy không nghiêm.
Mộc Lan cũng nghĩ như vậy.
Tam bá mẫu đau lòng đến độ cuống cuồng, lại cố kỵ Mộc Lan, không dám chạy lại ngăn cản, bèn ghi hận Tô Đại Phúc.
Tô Võ ôm bụng rên rỉ trong chốc lát, thực ra Tô Đại Phúc không dùng nhiều sức, chỉ đau một chút thôi.

Tô Võ hồi sức, lập tức la lên: "Đây là nhà ta, đây mới là nhà ta."
Mộc Lan cười nhạo ra tiếng.

"Thế mà ta không biết phụ thân còn có nhi tử lớn như vậy?" Rồi ngồi xổm xuống hỏi hắn.

"Ai nói với ngươi đây là nhà ngươi?"
"Ta ở đây, không phải nhà ta thì là nhà ai?"
Mộc Lan chỉ căn nhà bên cạnh nói: "Nhà kia mới là nhà ngươi, đây là nhà ta, nhà ngươi hỏng rồi, lại tự ý dọn vào nhà ta ở, hiện tại bọn ta đã về, đương nhiên phải lấy lại."
Tô Võ buột miệng thốt ra.

"Ngươi nói bậy, rõ ràng nương ta nói đây là nhà ta, còn nói sau này ta thú tức phụ khỏi cần cất nhà mới."
Sắc mặt Tam bá mẫu trắng nhợt, không đợi Tô Đại Phúc ra tay, bà lập tức chạy lại cho Tô Võ một bạt tai.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta nói lúc nào? Mau về nhà đi."
Mộc Lan nhìn sắc trời, nói: "Tam bá mẫu, ta chẳng rảnh rỗi tán dóc cùng các ngươi, ta sẽ không kể chuyện kia ra, coi như là giữ lại mặt mũi cho các ngươi."
Tô Đại Phúc và Tam bá mẫu thở dài nhẹ nhõm.
Mộc Lan nói tiếp: "Có điều ta vẫn phải nói với tộc trưởng một tiếng."
Tô Đại Phúc với Tam bá mẫu tái mặt, Mộc Lan nói: "Đây là phòng ngừa vạn nhất, Tam bá mẫu, ta không phải người xấu nhưng cũng chẳng phải người lương thiện.


Nếu ngươi không ức hiếp bọn ta, thì bọn ta cũng chẳng kể một câu! Ta đã nói, nhà này là gia gia nãi nãi để lại cho cha mẹ ta, cha mẹ ta để lại cho A Văn, bọn ta ở hay không là một chuyện, nhưng có cho các ngươi ở hay không lại là chuyện khác.
Đám đông chung quanh đều hiểu, phu thê Tô Đại Phúc đã làm chuyện có lỗi với nhà Tô Đại Tráng, bị người ta nắm thóp, trở về còn ngấm ngầm chiếm đoạt đất nhà người ta.

Người ta không muốn nhường nhịn, nhưng vì tình nghĩa họ hàng, bọn họ mới quyết định không kể ra, nhưng vẫn sẽ báo với tộc trưởng, xem như là lập án, tránh cho về sau nhà Tô Đại Phúc lại hại bọn họ.
Cũng chẳng biết năm đó phu thê Tô Đại Phúc đã làm gì, vốn dĩ quan hệ hai nhà tốt lắm lại biến thành như vậy.
Ồn ào qua đi, bát thúc công tới gọi bọn họ qua ăn cơm.
Vốn dĩ bát thúc công muốn ra mặt giúp Mộc Lan nói vài lời, chẳng qua bị bát thúc bà ngăn lại, theo bà thấy, bọn nhỏ Mộc Lan vốn có ưu thế trong chuyện này, chỉ cần không quá đần thì sẽ không thua thiệt.
Trái lại cả nhà Tô Đại Phúc vẫn còn ở Tô gia trang, không nên ép người quá đáng, nên chừa cho người ta một con đường sống, ngày sau còn nhìn mặt nhau.
Nếu trước đó phu thê Tô Đại Phúc hiểu rõ đạo lý này, sau khi trở về không nổi tâm tư động đến nhà cửa đất đai nhà Mộc Lan, thì Tô Văn với Mộc Lan mặc dù không còn thắm thiết gọi bá phụ bá mẫu, nhưng lúc gặp mặt vẫn sẽ gật đầu một cái.

Lâu ngày, ân oán trước kia cũng tiêu tán hết, thế nhưng Tô Đại Phúc làm như vậy, sau này khó mà hòa giải.
Dùng xong cơm, bát thúc công để bọn họ quay về nghỉ ngơi, sáng mai sẽ an táng.
Lý Thạch vốn cho rằng còn phải chọn ngày hoàng đạo gì đó nữa.
Bát thúc công lại nói: "Vốn dĩ muốn giữ các ngươi lại ít lâu, chẳng qua thế đạo bây giờ loạn lạc, đặc biệt là huyện thành chúng ta càng không yên ổn, các ngươi tốt nhất mau rời đi, về sau có cơ hội lại trở về."
Nói

xong, bát thúc công trìu mến nhìn về phía Tô Văn với Mộc Lan, Tô Đào, lúc này mới phát hiện Lý Thạch đi theo cạnh Mộc Lan, xích lại gần nhìn nhìn, nghi hoặc nói: "Con cháu nhà ai đây? Hình như ta chưa thấy qua thì phải? Lão Ngũ, trong thôn lại có người mới tới ư? Vậy mà ngươi cũng chẳng báo, sao lại để người trong thôn trà trộn vào ngày họp dòng họ ta được?"
Tộc trưởng ngồi bên cạnh thiếu chút nữa hộc máu, biết bệnh hồ đồ của bát thúc công lại tái phát, vội nói: "Bát thúc công, không phải người ngoài, đây là hôn phu tương lai của Mộc Lan."
"Hôn phu?" Bát thúc công rú lên, quan sát Mộc Lan từ trên xuống dưới.

"Chẳng lẽ ta nhớ lầm? Mộc Lan năm nay không phải mười một tuổi, mà là hai mươi mốt tuổi sao? Nhìn đâu có giống đâu."
Tộc trưởng áy náy nhìn thoáng qua Lý Thạch, sáp đến lỗ tai bát thúc công cao giọng giải thích: "Chỉ mới đính hôn thôi, chưa thành thân đâu, là hôn phu tương lai." Lại nói: "Thằng bé là tú tài đấy!"
Ánh mắt bát thúc công sáng quắc, nghiêm túc đánh giá Lý Thạch, cười nói: "Tốt, tốt, tốt lắm, dáng dấp giống Tam ca, mặt mày cũng sáng sủa, trẻ như vậy đã là tú tài, sau này sinh nhi tử nhất định rất thông minh." Lại ngoái đầu nói với Mộc Lan: "Rốt cuộc không giống như bọn ta, trời sinh con mệnh phú quý.

Sao giống bọn ta, sinh nhiều khuê nữ như thế, có thể gả cho người đọc sách đã không tồi rồi, Mộc Lan thế mà gả cho tú tài, không hỗ là cháu gái Tam ca, lợi hại."
Lý Giang và Tô Văn ngồi ở phía dưới đều cười, Viện Viện và Đào Tử cũng nhếch môi.
Người của Tô gia đã quen kiểu nói chuyện của bát thúc công, nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười.
Sau khi an táng Tô gia gia, Tô nãi nãi và Tô Đại Tráng, Tiền thị, thì đến Lại nãi nãi và Lại đại thúc.
Lại gia là hộ ngoại lai, khắp thôn chỉ có một nhà như thế.

Mộ Lại gia gia ở trên núi, nên người trong thôn quyết định chôn cất hai người ngay cạnh Lại gia gia, cho người lập bia.
Mộc Lan hoài niệm quãng thời gian hoạn nạn có nhau kia, thời điểm thỉnh bài vị Tô gia gia thân nhân, cũng thỉnh luôn bài vị nhà Lại nãi nãi, còn dặn dò người trong tộc.

"Nếu Lại Ngũ thúc trở về, nói thúc ấy đến tìm ta, ta ở thôn Minh Phượng ngoài phủ thành, hỏi thăm chút sẽ biết."
Tộc trưởng liên tục đồng ý.
Mộc Lan lại nhờ ông trông coi giúp nhà cửa Tô gia, tộc trưởng đáp ứng từng việc.
Đến lúc phải lên xe, tộc trưởng móc ra một túi bạc lớn đưa cho Mộc Lan.

"Đây là thành ý của dòng tộc, A Văn muốn đọc sách, khẳng định tiêu tốn không ít, một cô nương như con chẳng dễ dàng gì.

Dù sao A Văn cũng là người đọc sách duy nhất trong dòng tộc chúng ta, mọi người cũng tình nguyện giúp đỡ nó, mau cầm đi."
Mộc Lan nhìn về phía Lý Thạch.
Lý Thạch khẽ gật đầu.
Mộc Lan lập tức nói: "Vậy tộc trưởng thúc thúc thay ta cảm tạ thúc bá huynh đệ trong tộc.

Nếu sau này A Văn có tiền đồ, ta sẽ kêu nó trở về báo đáp."
Tộc trưởng mặt đầy ý cười, xua tay nói: "Bọn ta không cần nó báo đáp, chỉ cần nó có tiền đồ, sau này sửa sang lại từ đường trong tộc là được."
Tộc trưởng chẳng có ý từ chối, ở thời đại này, chỉ cần Tô Văn thi đậu tiến sĩ, xuất sĩ làm quan, cho dù không thể trở về báo đáp bọn họ, nhưng chỉ cần làm cho gia tộc một cái từ đường, thì ở nơi quê này, bọn họ cũng được nhờ rồi.
Chỉ chút ơn huệ này cũng đủ kéo dài gia tộc.
Chớ có xem thường mấy thứ này.
Lấy thí dụ, hương thân nơi đây sẽ niệm tình bọn họ là người cùng tộc với Tô Văn mà thu ít thuế hơn, quan gia nơi này khi biết trong dòng tộc bọn họ cũng có người làm quan, cũng sẽ khách khí với bọn họ ba phần, mấy cái sưu cao thuế nặng ngoại ngạch cũng sẽ không thu bọn họ, chưa kể con cháu gia tộc ra ngoài tìm việc cũng có lợi thế hơn người khác.
Đấy gọi là "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên".
Sở dĩ người đọc sách thời xưa nóng lòng muốn làm, cũng là vì vinh quang gia tộc.
Nếu trong tộc có người có khả năng học hỏi thì dòng họ cũng nguyện ý nâng đỡ, bởi đọc sách vốn cần nhiều bạc.

Có rất nhiều nhà trong đó mấy huynh đệ phải thắt lưng buộc bụng chỉ để chu cấp cho người tương đối thông minh đọc sách, chẳng hạn như nhà Lưu thôn trưởng.

Cũng có trường hợp, cả tộc dốc sức cấp dưỡng ra một tiến sĩ, như Tô gia hiện giờ.
Tô gia chưa từng sản sinh ra người có ăn học, hơn nữa vật chất thiếu thốn, khát vọng về địa vị và quyền thế khiến bọn họ nhất thời quên đi ích lợi trước mắt, thành ra bọn họ mới không một tiếng oán hận góp tiền cho Tô Văn.
Nhưng Lý gia không như vậy.
Bởi Lý gia từng có người làm quan lớn, gia tộc đã từng hưng thịnh, gốc rễ rối rắm, quyền uy rối ren.

Ngoại trừ Lý Giang thì trong tộc còn có vài người đọc sách, chưa kể người ta còn cha mẹ, huynh đệ, yêu cầu gia tộc vươn tay giúp đỡ có chừng mực.

Không như Lý Giang, không cha không mẹ, ca ca duy nhất là tú tài lại chạy đi học y, theo dòng họ Lý thấy, mười lăm mười sáu tuổi mới bắt đầu học y, không mất bốn năm năm là không xong, muốn gia tộc cấp dưỡng trong bốn năm năm, dòng họ Lý đương nhiên không chịu, vả lại, Lý Giang học ở thư viện Tùng Sơn lận đấy.
Đối với người khác mà nói, vào thư viện Tùng Sơn tương đương bước một chân vào quan trường, nhưng với dòng họ Lý, thư viện Tùng Sơn có nghĩa là phải trả nhiều tiền hơn, chẳng thà lấy chỗ tiền đó cấp dưỡng thêm mấy người đọc sách, còn đảm bảo hơn.
Bọn nhỏ cáo biệt với người trong thôn, vừa định lên xe ngựa rời đi, bất lình thình có người chui ra từ bụi cỏ bên cạnh, đến cả Mộc Lan cũng hoảng sợ.
Tộc trưởng thấy mọi người sửng sốt, vội cung kính lên trước.

"Lão thôn trưởng, sao ngài đến đây?"
Ánh mắt lão thôn trưởng nhìn thẳng về phía Tô Văn, sau đó mới chuyển hướng nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan và Tô Văn nhìn thấy lão thôn trưởng, trong lòng buồn bã xót xa không thôi.

Không còn là vị thôn trưởng tràn đầy tươi cười, tinh lực dồi dào như trước kia, bây giờ ông cả đầu bạc trắng, cỏ khô vướng trên tóc, gắt gao ôm chặt bộ quần áo vào ngực.
Lão thôn trưởng có tổng cộng ba người con, nhưng người con thứ hai chết yểu, thành ra ông rất thương yêu đứa con út hay lẽo đẽo theo sau, vậy mà đứa con út vì cứu lão thôn trưởng mà chết.

Mặc dù sống sót quay về thôn, nhưng lão thôn trưởng chẳng khác gì người điên.

Ngoại trừ ăn uống không cần người hầu hạ, giờ ông hoàn toàn là một phế nhân.
Mộc Lan tiến lên một bước, rặn cười hỏi: "Thôn trưởng, ngài tìm chúng ta sao?"
Ánh mắt lão thôn trưởng lay động, cẩn thận nhìn Mộc Lan, dường như nhận ra nàng là Mộc Lan, lão thôn trưởng có chút vấp váp hỏi: "Ta nghe nói A Văn đọc sách, đã thi đậu đồng sinh rồi?"
Mộc Lan gật đầu.

Mọi người đều nhìn lão thôn trưởng.
Ánh mắt lão thôn trưởng toát ra thần thái chói lọi, liên tục nói ba tiếng "Tốt", lúc này mới sột soạt móc từ trong ngực một miếng bạc vụn nhét vào tay Mộc Lan, gần như là hung tàn nhìn chằm chằm cậu.

"Phải thi đậu tiến sĩ, phải làm quan, làm một vị quan tốt! Báo thù cho con ta, cho gia gia con, phải báo thù cho phụ thân con."
Mộc Lan há to miệng.
Lão thôn trưởng rơi đầy lệ, bắt chặt lấy tay Mộc Lan, gần như muốn góp gãy cổ tay nàng, Lý Thạch cau mày nhìn mãi, thấy Mộc Lan ra hiệu nên không tiến tới.
"Nhất định phải báo thù!"
Tộc trưởng vội bước lên trước đỡ lấy lão thôn trưởng, nhân cơ hội gỡ tay ông ra, luôn miệng đáp: "A Văn nhất định sẽ làm quan!"
Theo lão thôn trưởng thấy, đứa con út vốn không phải chết.

Nếu không phải tri huyện vô đức, không chỉ tham ô lương thực Triều đình cứu tế, còn nghĩ cách thu thuế, thôn dân bọn họ sẽ không chỉ có ngần ấy lương thực.

Nếu không phải lão ta mở rộng cổng thành, để lưu dân Thiệu Hưng tràn vào huyện thành chẳng chút trở ngại nào, thì đám người kia vốn chẳng thể đuổi kịp bọn ông, vậy ông cũng sẽ không bị đám lưu dân cướp bóc, đứa con út cũng không vì giúp ông chịu một đòn mà nộp mạng.
Phải biết rằng, tuy nạn dân khi đó chẳng có bao nhiêu lương thực, nhưng ít nhiều vẫn trữ chút lương thực, vốn dĩ chẳng hề xảy ra chuyện cướp đoạt, nhưng từ khi đám lưu dân đuổi kịp thì không còn thế nữa, mà bọn ông với người trong thôn lại lạc nhau...
Lão thôn trưởng chỉ hy vọng Tô Văn có thể đọc sách thành tài, sau đó giết chết tên tham quan kia để giải mối hận trong lòng ông!
Tô Văn có chút sa sút tinh thần, cậu cũng muốn giết lão ta, nhưng đợi cậu có thể thi đậu làm quan, ít nhất cũng mất mười năm, mười năm sau chưa chắc lão ta đã còn sống, rốt cuộc lão ta đã già rồi.
Mộc Lan không trả lại chỗ bạc vụn đó, nàng biết, lão thôn trưởng cần có niềm tin để tiếp tục sống.
━━━━━
(1) Phong thủy bảo địa: có thể hiểu đơn giản đó là một vùng đất có phong thủy tốt..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện