Editor: hiimeira
Tôn gia cuối cùng vẫn rời đi, Mộc Lan tiết lộ bí mật khiến bọn họ trở tay không kịp, so với việc Phương thị chạy trốn thì mọi người thích bàn tán chuyện của Tôn Đại Bảo còn ở trong thôn hơn.
Mộc Lan an bài Triệu thợ săn ở phòng cho khách, vì để người khác không phát hiện, thậm chí còn không đốt đèn, còn Phương thị thì ở chung phòng với Mộc Lan.
Chẳng biết Triệu thợ săn đã nói gì với Phương thị, mà Phương thị quyết định rời đi cùng Triệu thợ săn.
Tôn Đại Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định, gã biết bây giờ người trong thôn đang bàn tán sau lưng gã, nên mặt dày ngoan cố nhìn chòng chọc nhà Tô Mộc Lan, ý đồ tìm cho ra Phương thị trốn trong đấy.
Không có ai thắc mắc việc Triệu thợ săn đi vắng, bởi ngày thường Triệu thợ săn chỉ qua lại với nhà Mộc Lan, hầu như còn lại là độc lai độc vãng, vả lại có khi ông sẽ đi vắng một thời gian, sáng sớm hoặc giữa trưa hoặc đến tối mới trở về, thành ra không có ai thắc mắc tại sao ban ngày còn thấy Triệu thợ săn, đến tối lại chẳng thấy đâu.
Cũng chẳng có ai nghĩ Phương thị mất tích có liên hệ với Triệu thợ săn cả, bởi hai người họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Dĩ nhiên, đó là điều thôn dân nghĩ, nhưng Lý Thạch lại không cho rằng người có thể tự do hành tẩu như Triệu thợ săn lại chưa hề tiếp xúc với Phương thị.
Mộc Lan vì chăm sóc Phương thị bị thương, nên ba ngày liên tiếp không ra khỏi nhà, cũng không vào núi săn thú, viện sẵn cớ, nàng mới từ quê lên nên còn mệt, sau đó cũng dễ kiếm cớ, còn Tôn Đại Bảo vẫn cứ canh giữ trước cổng nhà nàng.
Nàng thì lo lắng cho người trong nhà.
Người trong thôn chỉ cần nghĩ đến Mộc Lan tính khí mạnh mẽ, tự cho mình hiểu rõ, rồi cảm thấy tội nghiệp cho Tiểu Lý tướng công, về sau phải chung sống với nữ hán tử như vậy.
Nếu có cãi cọ động tay động chân cũng không biết là ai đánh ai nữa.
Thương tích Phương thị đỡ hơn chút, hai người cũng chuẩn bị rời đi.
Triệu thợ săn lo lắng ở lại nơi này quá lâu sẽ bị người khác phát hiện, mặc dù ông có thể an toàn thoát thân, nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng đến Mộc Lan, cho nên rời đi càng sớm càng tốt.
Triệu thợ săn đi ra ngoài mua một chiếc xe ngựa, đậu xe tại một cổng khác của thôn Minh Phượng, bế Phương thị ra ngoài, tránh Tôn Đại Bảo đang canh giữ trước cổng, ông đặt Phương thị vào trong xe ngựa.
Đi theo sau Triệu thợ săn ra ngoài, Mộc Lan đưa một túi bạc cho ông, thấp giọng nói: "Sư phó, đây là tiền mừng cho người và sư nương."
Ánh mắt Triệu thợ săn hiện lên ý cười, đẩy bạc về, nói: "Ngươi có lòng là được rồi, nhà ngươi còn có hai đứa nhỏ phải đọc sách, giữ lại dùng đi."
Mộc Lan lại đưa cho ông.
"Bọn ta có cách, cho người thì người cầm đi."
Triệu thợ săn ngẫm nghĩ rồi nhận lấy.
"Về sau có cơ hội sẽ quay về tìm ngươi."
Mộc Lan gật đầu.
Dõi theo Triệu thợ săn rời đi.
Triệu thợ săn lái xe lên đường rời khỏi phủ thành, không bao lâu thì đến trấn trên, trực tiếp lái xe ngựa vào một ngôi nhà, căn nhà này ông đã thuê từ trước.
Vết thương trên người Phương thị chưa thể đi xa, cho nên ông định sẽ nán lại nơi này tịnh dưỡng một thời gian, đợi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn mới rời đi.
Mặc dù Phương thị vẫn còn đề phòng Triệu thợ săn, nhưng vẫn nghe theo mọi an bài của ông.
Thực ra có đôi khi bà rất thắc mắc, tại sao Triệu thợ săn lại coi trọng bà, phải biết rằng hoàng hoa khuê nữ có đầy ngoài kia.
Tuy Triệu thợ săn không cha không mẹ, hơi lớn tuổi, nhưng ông là người có năng lực, ngoại trừ việc lớn lên có chút hung dữ, thì ông không có tật xấu gì cả.
Người như vậy có rất nhiều cô nương đồng ý gả.
Mãi đến sau này, Phương thị hỏi ông, thế nhưng Triệu thợ săn lại trả lời là không biết.
Ông bắt đầu để ý tới Phương thị từ lúc nghe thấy tiếng Tôn Đại Bảo đánh bà.
Ông vẫn luôn yên lặng nhìn, không phải không nghĩ tới chuyện ra tay, nhưng một khi ra tay, thì cuộc sống yên bình khó có được sẽ chẳng còn nữa, thành ra ông cứ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, đến khi nhìn thấy dáng vẻ cứng cỏi của Phương thị, giây phút đó, tim Triệu thợ săn đột nhiên trở nên mềm nhũn.
Đã rất nhiều lần kề đao lên cổ Tôn Đại Bảo nhưng ông lại không thể xuống tay được, chỉ đành giương mắt nhìn, sau đó lén mang thuốc trị thương cho Phương thị, lúc nàng bị bỏ đói thì cho nàng chút thúc ăn, cứ thế nhẫn nhịn, nhịn hơn một năm.
Cảm xúc càng ngày càng kỳ lạ khiến Triệu thợ săn không dám bước ra ngoài một bước, cuối cùng khi nghe được những lời Mộc Lan nói với Phương thị thì ông mới bừng tỉnh.
Nếu Phương thị chỉ còn cái chết mới có thể giải thoát, vậy tại sao không thử mạo hiểm một lần cùng ông?
Triệu thợ săn vạch rõ ý nguyện liền bắt đầu hành động, kế hoạch ban đầu khá ổn, trước tiên đánh ngất Phương thị khiêng đi, đến Liêu Đông rồi từ từ trấn an bà.
Nhưng ông vừa an bài xong mọi việc ở Liêu Đông, trở về liền bắt gặp cảnh Tôn Đại Bảo đánh Phương thị sắp chết, mẹ chồng Phương thị thì ở ngay bên cạnh phụ một tay, giây phút đó, Triệu thợ săn thấy mình như trở lại tám năm về trước, phải giơ tay vung đao trốn thoát.
Nhưng vì Phương thị, ông tiếp tục nhẫn nhịn, cố ý tạo động tĩnh làm kinh động ba người họ, lúc này mới lợi dụng khe hở mang Phương thị lên giường, cho bà ăn một viên thuốc, tiếp đó mang bà cùng chăn rời đi.
Dưới hầm đất, Triệu thợ săn kể cho Phương thị nghe hết thảy mọi chuyện, kể cả chuyện tám năm trước.
Phương thị không sợ ông, đây là điều đầu tiên ông cảm nhận được, sau đó là vui mừng, cuối cùng ông cũng tìm được một người không sợ ông cùng chung sống rồi.
Về sau Triệu thợ săn mới hay biết, mấy ngày trước đó Tôn Đại Bảo không ngừng đánh đập Phương thị.
Triệu thợ săn lau chùi thanh đao, nhìn về phía Phương thị đang ở trên giường, thấp giọng nói: "Ta đi đây một lúc."
Phương thị có chút hoảng hốt.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Triệu thợ săn vội vỗ về bà: "Không xa nơi này, ta muốn lên núi săn một con lợn, có điều ta không rành đường núi nơi đây, chắc phải mất vài canh giờ mới về.
Nếu ngươi đói bụng thì thổi lửa nấu cháo ăn trước, khỏi cần đợi ta về."
Phương thị thở dài nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Ta biết rồi, ngươi phải cẩn thận đấy."
Triệu thợ săn thấy ấm áp trong lòng, gật đầu rời đi.
Từ chỗ này đến thôn Minh Phượng, quất roi thúc ngựa mất một canh giờ rưỡi, đi đi về về mất ba canh giờ, quay về vừa lúc trời chập tối.
Triệu thợ săn cưỡi ngựa, bình tĩnh rời đi.
Lúc ấy, ông tha Tôn Đại Bảo cũng vì để Phương thị không lo lắng mà thôi, hiện tại ông và Phương thị đã thoát được rồi, chẳng còn lý do gì để giữ kẻ này lại.
Triệu thợ săn chưa từng nghĩ mình là người tốt cả.
Mộc Lan đeo cung tên ra khỏi nhà, thấy đối diện là Tôn Đại Bảo đang ngồi xổm, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trừng mắt liếc nhìn gã rồi rời đi.
Đã canh giữ bảy tám ngày rồi, vả lại chỉ biết canh giữ mỗi cổng chính, không biết nhà nàng có tận ba cổng sao? Đồ đần!
Đã mấy ngày trôi qua, nhưng mọi người vẫn hăng say bàn luận chuyện nhà Tôn gia, chuyện này được xem như là cú lừa lớn nhất trong năm, cứ đinh ninh là Phương thị không đẻ trứng, kết quả người ta chịu oan bốn năm nay, người không được lại là Tôn Đại Bảo.
Phương thị mất tích dần dà khiến mọi người nghi ngờ Tôn gia đã đánh chết người, nhà họ cố ý làm rùm beng lên nhằm làm giả chuyện Phương thị bỏ trốn, chứ sự thật là Phương thị đã bị Tôn gia thủ tiêu.
Điều làm Mộc Lan kinh ngạc chính là không chỉ có một người có suy nghĩ này.
Mộc Lan không thể không cảm thán trí tuệ cổ nhân.
Hà Tiền thị thấy Mộc Lan từ xa bèn vẫy gọi, lôi kéo Mộc Lan định buôn chuyện, thì trông thấy Tôn Đại Bảo bước đến từ xa, mấy người đi trước lập tức né người tránh Tôn Đại Bảo.
Mộc Lan thắc mắc, hỏi mọi người.
"Sao các ngươi lại trốn hắn? Có trốn cũng phải là ta trốn chứ."
"Ai nha, ngươi còn chưa biết sao, mọi người đều nói Tôn Đại Bảo biến thái, sợ là điên rồi, bọn ta sợ hắn đột nhiên đánh người, ngươi chưa thấy cảnh Tôn Đại Bảo đánh người đâu, trước kia có lần ta vô tình thấy qua cửa sổ, ai u má ơi, đánh Phương thị thừa sống thiếu chết luôn đấy."
"Còn không phải sao, lúc trước cứ nghĩ rằng Phương thị không thể đẻ trứng, đánh cũng đánh rồi, tuy cảm thấy bà ấy tội nghiệp nhưng biết nói sao giờ, kết quả quậy nửa ngày mới biết hắn không được, vậy mà còn trách người ta?"
"Các ngươi nói xem, Tôn Đại Bảo không bệnh không tật, sao lại không được vậy?"
Lập tức có người nhỏ giọng nói: "Chuyện này ta biết."
"Kể nhanh, kể nhanh."
"Cha Tôn Đại Bảo thích đánh bạc, có lần thua sạch tiền, thừa lúc mẹ Đại Bảo không có nhà liền mang Tôn Đại Bảo đến sòng bạc, nghe kể là bắt hắn làm tiền đặt cược, mà tên đánh cược cũng là kẻ biến thái, gã không cần tiền, chỉ nói nếu thắng sẽ đưa tiền cho cha hắn, còn thua thì lấy "linh kiện" trên người Tôn Đại Bảo."
"Cha hắn vừa nghe chỉ với một đứa con là có thể tiếp tục đánh bạc thì cao hứng không thôi, thế là đánh cược, kết quả người nọ đến lấy thứ kia của Tôn Đại Bảo, người trong sòng bạc cầm dao định cắt, may mà mẹ Đại Bảo hay tin chạy tới nên mới cứu được Tôn Đại Bảo, nhưng từ đó tiểu tử này liền không được."
Mộc Lan há to miệng.
"Còn có người cha như vậy sao?"
"Hạng người này còn hiếm lạ gì..."
Mộc Lan nghe bọn họ huyên