Editor: hiimeira
Giọng đối phương không nhỏ, Mộc Lan lại thính tai hơn người, thành ra nghe rõ mòn một.
Chẳng có nữ tử nào không để ý dung mạo của mình, nghe người khác nói mình không được trắng, nước da cũng không đẹp, kể cả Mộc Lan cũng có chút bực, ngoái đầu nhìn tiểu tử kia.
Vị thiếu gia nọ vẫn đang hứng chí bừng bừng phát biểu cao kiến, bất chợt bắt gặp ánh mắt Mộc Lan, liền sửng sốt, nói xấu sau lưng người ta bị bắt được, bèn gượng gạo dời mắt sang chỗ khác, sau đó lại quay lại trừng Mộc Lan một cái.
Mộc Lan liền thấy buồn cười, đối phương chẳng qua chỉ là thằng nhóc mười hai mười ba tuổi, người lớn như nàng, hà tất phải so đo cùng nó?
Sau đó lắc đầu cười, muốn rời đi.
Mộc Lan không so đo, nhưng Lý Giang và Tô Văn đang đi ăn cơm vừa khéo thấy một màn kia, dù bọn cậu không nghe được vị thiếu gia nọ nói gì, nhưng bọn cậu vẫn thấy được cảnh hắn trừng mắt nhìn Mộc Lan.
Tô Văn nhịn không được, lập tức chạy đến che chắn trước người Mộc Lan, hung dữ trừng hắn hỏi: "Lý Đăng Tài, ngươi vừa nói gì đấy?"
Lời này thật ra rất xảo thuật, nghe thì có vẻ giống như cậu đã nghe thấy hết mấy lời vừa nãy.
Lý Đăng Tài vừa trông thấy Tô Văn, thù mới hận cũ trào lên, lập tức bĩu môi châm chọc.
"Ta nói gì ư? Ta nói nàng lớn lên đen thui, da dẻ không đẹp thì mắc mớ gì đến ngươi?"
Tô Văn giận đến nhe răng, muốn xông lên đánh người.
"Ngươi nói ai đen hả?"
May mà Mộc Lan nhanh tay lẹ mắt giữ cậu lại.
Lý Giang sầm mặt, hung hăng nhìn chằm chặp Lý Đăng Tài.
Lý Đăng Tài hơi rụt cổ lại, nhưng vẫn cố giương cổ.
"Ta nói rồi đó, chỉ là một đứa a hoàn thôi, liên quan gì đến các ngươi?"
Mặt Lý Giang sa sầm, lạnh lùng nói: "Ai nói tỷ ấy là a hoàn? Tỷ ấy là tẩu tử của ta!"
Ai nấy cũng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Mộc Lan, đối phương cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi, chỉ cỡ bọn hắn mà thôi, vậy mà đã xuất giá? Không thể nào, đối phương vẫn chải kiểu tóc cô nương kia mà.
"Được rồi, được rồi, chẳng qua là lời của bọn trẻ con, vậy mà các đệ cũng tin là thật?" Mộc Lan thấy bọn nhỏ muốn đánh nhau tới nơi, vội hòa giải: "Hôm nay ta có mang đồ ăn ngon cho bọn đệ, mau đi thôi."
Dứt lời mỗi tay kéo một đứa muốn rời đi.
Tô Văn và Lý Giang không muốn cứ thế bỏ qua, trong lòng bọn cậu Mộc Lan tựa như mẫu thân, thậm chí có đôi khi còn hơn mẫu thân, bọn cậu sao có thể cho phép kẻ khác bôi nhọ "mẫu thân" được chứ, huống hồ, Mộc Lan vốn dĩ rất đẹp, nếu không phải quanh năm suốt tháng ra vào rừng săn thú, còn có chăm bón rau dưa trong nhà, thì sao lại bị phơi đen như vậy?
Tâm sinh tướng, nếu không phải thân hình Mộc Lan nhỏ bé, mà chỉ nhìn gương mặt nhỏ nhắn thành thục kia, nói nàng mười bốn mười lăm tuổi cũng có người tin.
Mộc Lan già dặn, trưởng thành sớm cũng vì bọn cậu cả, bọn cậu tuyệt đối không chấp nhận việc người khác nói Mộc Lan lớn lên khó coi gì đó.
Tô Văn và Lý Giang lập tức chặn đánh Lý Đăng Tài, Lý Đăng Tài cũng chẳng sợ bọn cậu, đúng lúc hai tên tiểu tư nhà hắn mang thức ăn tới, lập tức kêu lại, sau đó gọi thêm đám bạn xấu của mình cùng xông lên.
Mộc Lan nheo mắt, đặt giỏ xuống đất, phóng hai bước, mỗi chân một người đá bay hai tên tiểu tư không phòng bị.
Mấy năm nay, Mộc Lan vẫn luôn buộc bao cát luyện chân, có ba Lý Thạch cũng chẳng mạnh bằng nàng, thành thử hai tên tiểu tư bị sút bay ba bốn bước, ai nấy cũng hoảng sợ, đứng yên tại chỗ, không dám cử động.
Tô Văn và Lý Giang định thừa thắng xông lên, Mộc Lan liếc nhìn một cái đã cố định được bọn cậu.
Lập tức có người nói khẽ: "Hình như ta nhớ Tô Văn và Lý Giang có ca ca tỷ tỷ, chính bọn họ chu cấp hai đứa nó đọc sách."
"Không đúng, đều là tỷ tỷ Tô Văn chu cấp, ca ca Lý Giang đang học y, giờ vẫn chưa xuất sư."
Có người mù mịt.
"Một cô nương sao làm được chứ?"
"Nghe nói nàng ta giỏi công phu, có thể săn lợn rừng và hươu rừng, ngày ngày vào núi chưa từng tay không đi ra."
Tức thì, mọi người thay đổi ánh mắt nhìn Mộc Lan, thấy tay chân nàng mảnh khảnh, có chút không tin, nhưng ngó đến tiểu tư vẫn còn nằm rạp dưới đất không gượng dậy nổi, thì chẳng dám ngờ vực nữa.
Đám nhóc nhỏ tuổi, nhìn Mộc Lan đơn thuần chỉ có kính nể, còn người lớn tuổi hơn, đã trải qua sự đời liền hiểu rõ.
Gánh nặng hai nhà Lý Tô đè nặng lên vai một cô nương như nàng, nước da ngăm đen không đẹp chỉ là việc cỏn con thôi, chỉ sợ sau này hai tiểu tử thi không đậu, vị cô nương này còn khổ dài dài.
Chả trách hai thằng nhỏ lại tức giận như vậy.
Biết được ngọn nguồn, người lớn tuổi chẳng còn hứng thú hóng hớt, liền xoay người rời đi.
Lý Đăng Tài hết nhìn hai tên tiểu tư dưới đất, lại nhìn Mộc Lan, mắt đầy kính nể đến hắn cũng không nhận ra, khẽ nhếch miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộc Lan.
Mộc Lan vốn muốn dạy dỗ bọn hắn một trận, nhưng thấy Lý Đăng Tài như vậy, lập tức không còn tâm trạng.
Bèn xoay người hung dữ trừng hai đứa nhỏ một cái, xách hộp thức ăn lên, nói: "Là hai đệ động tay trước, còn không mau xin lỗi?"
Lý Giang và Tô Văn có chút không tình nguyện.
Mộc Lan nói với Lý Giang, đứa tương đối chững chạc.
"Tính tình A Văn xưa nay hay xốc nổi, hồi trước an bài hai đệ ở chung một ký túc xá vì để đệ quản thúc nó nhiều hơn, vậy mà đệ cũng giống nó? Ta và đại ca đệ cho hai đứa đến thư viện để đọc sách, chứ không phải đánh nhau.
Nếu không muốn học, vậy lập tức thu dọn đồ đạc về nhà trồng trọt cho ta.
Đỡ lãng phí tiền bạc của ta với thời gian của hai đứa."
Lý Giang và Tô Văn hổ thẹn vô cùng, cưỡng ép cúi đầu xin lỗi Lý Đăng Tài.
Lý Đăng Tài tức khắc cao hứng, từ khi Lý Giang và Tô Văn vô học thì hắn đã không ưa hai cậu.
Tuy hắn có ăn chơi trác táng, nhưng trong nhà hắn có tiếng là thiên tài, vậy mà đến nơi này lại không bằng Lý Giang và Tô Văn nhỏ hơn hắn một hai tuổi?
Chưa kể gia thế hai đứa nó vừa nhìn đã biết không bằng hắn, khẳng định tài nguyên cũng kém hơn hắn.
Hắn thầm thở dài, học kỳ trước hắn dốc sức tranh cao thấp cùng bọn nó, kết quả thắng được Tô Văn, nhưng vẫn thua Lý Giang.
Lý Giang và Tô Văn lại như hình với bóng, khiến hắn muốn ra tay