Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Cự Tuyệt


trước sau



Editor: hiimeira
Nguyên đại thái thái nghiêm mặt.

"Đó là sư thúc con, vai vế khác biệt, sao có thể làm thông gia?"
Nguyên Bạch Chỉ cười nói: "Mẫu thân, con cũng đâu có theo tổ phụ học y, sao lại bàn mấy cái đó? Hơn nữa, mấy chuyện thế này đâu phải chưa từng xảy ra, bọn con lại gần bằng tuổi nhau, không sao cả."
Nguyên đại thái thái trầm mặc một lát, Nguyên Bạch Chỉ bèn dùng sức quấn lấy bà.
Nguyên đại thái thái bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để ngày mai gọi hắn vào hỏi, nếu hắn đồng ý thì chúng ta liền trao đổi thiếp canh.

Chuyện sau này để sau này nói, có điều con phải cẩn thận, không được để cho phụ thân con biết, đợi mọi chuyện qua rồi hẵng nói."
Nguyên Bạch Chỉ dĩ nhiên gật đầu.
Thời điểm Lý Thạch bị gọi vào hậu viện thì có hơi sửng sốt, mặc dù hắn là đồ đệ Nguyên Hồ, nhưng rất ít khi đến Nguyên gia, cho dù tới cũng chỉ ở trong thư phòng, ngoại trừ lần đầu tiên đến hành lễ bái sư thì có gặp qua nhóm sư tẩu, từ đó cũng chưa từng quay lại hậu viện.
Lý Thạch định thần lại, theo sau tiểu nha hoàn đến viện của Nguyên đại thái thái.
Lý Thạch bước vào, thấy trong phòng ngoại trừ Nguyên đại thái thái, còn có vài bà tử, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Thoáng ngó tấm bình phong, giả vờ như không phát hiện có người sau tấm bình phong.
Lý Thạch hướng Nguyên đại thái thái hành lễ, gọi sư tẩu.
Vẻ mặt Nguyên đại thái thái lập tức gượng gạo, nếu là trước kia, bà cũng sẽ tự nhiên kêu hắn là tiểu thúc, nhưng hiện giờ xưng hô thế này lại có vẻ không ổn, đành ậm ừ đáp lại, cho Lý Thạch đứng lên.

Nguyên đại thái thái cũng không vòng vo, theo bà thấy, Lý Thạch có thể cưới được nữ nhi bà chính là phúc phận tu mấy kiếp mới có được, nếu không phải đương lúc cấp bách, làm gì có chuyện Nguyên Bạch Chỉ sẽ gả cho Lý Thạch.
Lý Thạch sửng sốt, tiếp đó cau mày, quan sát vẻ mặt Nguyên đại thái thái, xác định bà không nói đùa liền lạnh mặt, cuối cùng cũng biết người sau bức bình phong là ai.
Lý Thạch rũ mắt nói: "Sư tẩu, sợ người nghĩ sai rồi, ta là sư thúc của Nguyên đại cô nương, mấy chuyện loạn luân thế này không phải là chuyện mà người đứng đắn có thể làm, huống hồ, Lý Thạch sớm đã hứa hôn, việc này sư phó cũng biết."
Lý Thạch dám khẳng định Nguyên Hồ không biết chuyện này, thậm chí ba nhi tử của Nguyên Hồ cũng không hay.

Trước kia Nguyên Hồ nhận hắn làm đồ đệ, cũng vì coi trọng Mộc Lan sau lưng hắn, mà hắn thì được xem là trượng phu của Mộc Lan, thế nên bây giờ sao có thể làm chuyện này được chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thạch thậm chí còn nảy ra một tia vui sướng khi người khác gặp họa, nếu Nguyên Hồ biết chuyện này, không biết ông cụ sẽ tức giận đến mức nào.
Lý Thạch vội xóa sạch ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, nghiêm mặt nói với Nguyên đại thái thái: "Sư tẩu nếu không còn việc gì, thì sư đệ cáo lui trước."
Nguyên đại thái thái sa sầm mặt.

"Nhi nữ Nguyên gia còn không xứng với ngươi ư?" Tuy trước mặt cha chồng và trượng phu, bà có chút nhu nhược, nhưng không có nghĩa bà cũng sợ Lý Thạch, lập tức âm trầm nhìn Lý Thạch nói: "Nếu ngươi cảm thấy từ hôn quá khó khăn, thì có thể nói thẳng với nhà cô nương kia, về sau sẽ nạp nàng ta làm thiếp, Nguyên gia bọn ta sẽ bỏ bạc ra."
Lý Thạch hoàn toàn lạnh mặt, ý cười trong mắt biến mất tăm, yên lặng nhìn Nguyên đại thái thái hồi lâu, đến khi bà lộ vẻ sợ hãi, mới nhàn nhạt đáp: "Sợ sư tẩu đã lầm, Lý Thạch không có ý muốn từ hôn.

Sư tẩu nếu không còn việc gì, thì Lý Thạch cáo lui trước." Dứt câu cũng chẳng đợi Nguyên đại thái thái lên tiếng, liền hành lễ lui ra, lúc đi tới cửa liền ngoái đầu lại cười như không cười nhìn Nguyên đại thái thái.

"Sư tẩu hẳn là chưa bàn chuyện này với sư phó, nhưng việc này đối với Lý Thạch mà nói lại là đại sự, bất luận thế nào cũng phải báo sư phó một tiếng."
Vẻ mặt Nguyên đại thái thái và Nguyên Bạch Chỉ đang đứng sau bình phong đều biến sắc.
Lý Thạch không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Hắn không định đi tìm Nguyên Hồ, nhưng hôm nay hắn bước vào hậu viện, với sự khôn khéo của Nguyên Hồ, tin rằng rất nhanh ông cụ sẽ biết thôi.
Lý Thạch rời khỏi Nguyên gia, đứng trước đại môn nhìn bảng hiệu Nguyên gia nửa ngày, đến cùng hắn vẫn không thể nào thích Nguyên gia được, dù cho hắn đã tới đây học y được một thời gian dài rồi.
Nếu giới nho sĩ mà biết Lý Thạch có suy nghĩ này, họ chỉ cần phun nước miếng cũng đủ dìm chết Lý Thạch, sợ là Nguyên Hồ cũng không biết, kẻ từ nhỏ đã học tập nho giáo như Lý Thạch mà lại không tôn sư trọng đạo như vậy?
Nhưng có mấy ai có thể che chở đệ đệ muội muội khỏi vô số người chết, mà tài đức vẫn còn vẹn toàn chứ?
Vậy nên Lý Thạch càng vững tin hơn về tín ngưỡng và nguyên tắc của bản thân mình.
Lúc Nguyên Hồ biết chuyện, giận đến khó thở, đôi mắt cứ chăm chăm về phía đại nhi tử.
Ba nhi tử bị phụ thân nhìn chòng chọc đến mức không thể ngóc đầu, đồng thời đều cho rằng Nguyên đại thái thái ngu xuẩn hết sức, cho dù muốn đính hôn, thì cũng không nên chọn Lý Thạch chứ, hắn là sư đệ của bọn ông đó, tuy bên ngoài không bận tâm mấy cái vai vế thành thân này, nhưng hắn có thể sánh được với Nguyên gia bọn họ sao?
Nguyên gia nhà họ chính là ngự y thế gia! Cũng là danh gia có máu mặt.
Nam nhân Nguyên gia chưa từng đem chuyện bên ngoài kể với người trong nội trạch, mấy chuyện như này đến cả nhi tử bọn ông còn chẳng biết, thì sao có thể kể cho đám phụ nhân Nguyên đại thái thái và Nguyên Bạch Chỉ chứ?
Chuyện lần này hiển nhiên cũng không kể với các bà, nhưng cũng chẳng cản trở bọn hắn cảnh cáo Nguyên đại thái thái và Nguyên Bạch Chỉ.
Nguyên Hồ chỉ nói đơn giản, nếu không muốn ở Nguyên gia ngây người, thì có thể đưa bà về nhà mẹ đẻ, còn Nguyên Bạch Chỉ nếu tiếp tục không an phận thủ thường, lập tức đưa vào hoàng cung, đến lúc đó hơn phân nửa là chữ chết.
Đáng lẽ lần này Nguyên gia không nằm trong danh sách, Nguyên Hồ biết, vị trong cung kia không còn kiên nhẫn nữa, nên cảnh cáo ông.
Chung quy ông về quê đã lâu, mà vẫn còn sống tốt.
Nguyên Hồ sờ sờ ngực, năm đó ở trước mặt người nọ uống chén rượu độc, may mà ông có mang theo đồ bên người, bằng không chỉ sợ chưa kịp ra khỏi Kinh thành thì đã chết.
Tuy sống thêm được mấy năm, nhưng sinh mệnh cũng sắp tận, cho dù người nọ không thúc giục, thì ông cũng chẳng thể sống được bao lâu.
Nguyên Hồ thở dài một tiếng, vốn dĩ muốn giữ mấy thứ kia lâu hơn một tí, về sau để nhi tử giao lại cho Lý Thạch, cũng tiện để hắn

biết ơn Nguyên gia nhiều chút, Nguyên gia cũng dễ bề kiểm soát hắn hơn, nhưng giờ xem ra, bắt buộc phải giao một ít trước cho Lý Thạch rồi.

Bằng không, đừng nói là Tô Mộc Lan, đến cả Lý Thạch, chỉ e cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm với Nguyên gia.
Lý Thạch cũng không mang phiền lòng này nói cho Mộc Lan, hắn vừa về đến cổng thôn Minh Phượng thì bị một chiếc xe ngựa chặn lại.
Trong xe truyền ra một giọng nói khoa trương.

"Ái chà, cuối cùng cũng đợi được Tiểu Lý tướng công rồi, lên xe đi."
Lý Thạch dừng chân, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý đến, lúc này mới vén màn xe bước vào.
Trong xe, Chung đại phu đang ngồi vững vàng bên trong, trước mặt bày một chiếc bàn thấp, phía trên xếp đầy chân gà đậu phộng cùng các món nhắm và một bầu rượu.
Lý Thạch ngồi đối diện Chung đại phu, cầm bầu rượu tự rót cho mình một chén rượu, thong thả uống.
Xe ngựa chậm chạp di chuyển, Lý Thạch hình như không một chút bận tâm bọn họ sẽ đi đâu.
Chung đại phu ngó bộ dáng trấn định của Lý Thạch liền thấy vô vị bĩu môi.

"Thê huynh ngươi đã trị khỏi."
Lý Thạch buông chén rượu, ngẩng đầu nhìn Chung đại phu.

"Chuyện này ta đã sớm biết, đợi ngươi báo tin, sợ dưa chuột cũng nguội lạnh cả rồi(1)."
"Không thể trách ta được, chính ngươi đã nói, không được để người khác chú ý, nên ta cố không liên hệ với các ngươi, chỉ lo chữa bệnh là chính."
Lý Thạch không chút lưu tình vạch trần ông.

"Nghe nói ngươi đã rời Kinh thành từ lâu, đi thế nào mà mất hơn bốn tháng mới đến phủ thành?"
Chung đại phu nhếch miệng cười, không chút áy náy đáp: "À, dọc đường du sơn ngoạn thủy khó tránh khỏi chậm trễ một chút."
Lý Thạch không nói nữa.
Chung đại phu bèn "Này" một tiếng, vẻ mặt có chút ngưng trọng nói: "Hôm qua ta ở tửu quán vô tình gặp sư phó ngươi, ta thấy hình như bệnh tình ông ta không nhẹ đâu."
Chung đại phu tuổi gần ba mươi có thể bất phân thắng bại với Nguyên Hồ gần sáu mươi từng lăn lộn trong Ngự Y Viện, có thể thấy được bản lĩnh của ông.
Đã bảy tám năm trôi qua, Chung đại phu mỗi ngày một tiến bộ, mà Nguyên Hồ vẫn dậm chân tại chỗ, thế nên mặc dù nhìn Nguyên Hồ nét mặt hồng hào, nhưng chỉ cần soi mặt, là Chung đại phu liền nhìn ra ông không sống được bao lâu.
Chén rượu trong tay Lý Thạch khựng lại, tuy hắn đã sớm có suy đoán, nhưng từ nét mặt căn bản không nhìn ra được gì, lúc này nghe Chung đại phu quả quyết, tuy không hiện lên mặt nhưng trong lòng lại khiếp sợ, không ngờ bệnh tình Nguyên Hồ đã nặng đến mức này rồi ư?
"Là độc ư?" Ngoại trừ độc, còn có thứ gì có thể khiến người ta trông có vẻ khỏe mạnh, nhưng kỳ thật mệnh đã sắp tận?
Chung đại phu gật đầu.

"Mặc dù ta chưa từng bắt mạnh cho lão, nhưng tám chín phần là vậy." Nói đến đây, lại khôi phục về dáng vẻ lãnh đạm như người chết.

"Ta chỉ thấy tội nghiệp cho ngươi, mới học được mấy năm phải không? Sắp không còn sư phó nữa rồi."
Chung đại phu nhìn Lý Thạch, trong lòng không thôi tiếc hận, nếu năm đó ông không phải ở Kinh thành thề thốt, thề cả đời không nhận đồ đệ, thì khẳng định bây giờ ông đã cướp Lý Thạch nhận làm đồ đệ rồi.

Hắn có thiên phú học y thế nào ông cũng thấy rồi, bằng không lúc trước cũng sẽ không vì hắn khích bác và mấy lợi ích vô hình mà hắn hứa hẹn liền ngàn dặm xa xôi chạy tới Kinh thành chữa bệnh cho Tô Định.
Lý Thạch chẳng mảy may để tâm.


"Đây cũng là số trời."
Chung đại phu bĩu môi.

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cầu ta cứu sư phó ngươi chứ."
Lý Thạch ngẩng đầu nhìn ông.

"Ngươi có thể cứu sao?"
Chung đại phu thành thật lắc đầu.

"Không thể, độc đã ngấm sâu từ lâu, có thể sống đến bây giờ là bản lĩnh của Nguyên Hồ."
Lý Thạch tiếp tục cúi đầu uống rượu dùng bữa.
Chung đại phu thấy bộ dáng của hắn, liền tò mò hỏi: "Ta nghe nói ngươi ba tuổi bắt đầu đọc sách viết chữ, trước giờ đều đọc sánh thánh hiền, sao lại chẳng có một chút tôn sư trọng đạo nào thế? Cho dù ta không thể cứu sư phó ngươi, chiếu theo tính cách người đọc sách như các ngươi thì không phải cũng nên một khóc hai nháo ba thắt cổ cầu xin ta sao?"
Lý Thạch: "..."
Lý Thạch trầm mặc một lát mới đáp: "Nếu còn có cơ hội, ta đương nhiên sẽ tận lực, nhưng hiện giờ chính ngươi cũng nói không còn khả năng, vậy tại sao ta còn phải làm mấy trò không ngại hi sinh này?"
Chung đại phu vỗ tay nói: "Tốt, ta vốn không ưa mấy cái trò dối trá đó, nhất định phải phá hỏng thanh danh bản lĩnh người khác để thành toàn tâm hiếu và nhân đức của mình.

Ta nhổ vào, còn tệ hơn cả tiểu nhân, đúng là ngụy quân tử!" Nói xong lại tiếc hận nhìn Lý Thạch.

"Đáng tiếc, cái tên tiểu nhân như ngươi lại để ngụy quân tử Nguyên Hồ chuyện đi lừa gạt nhận làm đồ đệ."
Lý Thạch giật giật khóe miệng, quay đầu đi giả vờ nghe không thấy.
Chung đại phu cũng không nói nữa, rầu rĩ uống rượu, càng nhìn người đối diện càng thấy thuận mắt.
Ngẫm nghĩ, ông vốn là tiểu nhân, nhận một đứa tiểu nhân làm đồ đệ là thích hợp nhất rồi còn gì, ngặt nỗi năm xưa thuở niên thiếu quá xốc nổi, trước mặt nhiều người như vậy lại đồng ý thề thốt, giờ thì tốt rồi, muốn nhận đồ đệ cũng không được.
Chung đại phu nhìn rượu và thức ăn trên bàn, đảo mắt, nghĩ nghĩ, tuy ông không thể nhận đồ đệ, nhưng đâu có nghĩa ông không thể dạy người khác y thuật.
Khóe miệng Chung đại phu vểnh lên, liền quyết định trong lòng.
━━━━━
(1) Dưa chuột cũng nguội lạnh:mang hàm ý chỉ trích, chế giễu người hay đến muộn mà không làm mất mặt người khác..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện