Editor: hiimeira
Lý Thạch thở dài: "Cho dù hắn không đến thì cũng sẽ sai người đến, ta nghe nói hắn đã về phủ thành từ sớm, có vẻ là trở về để dự hôn lễ của chúng ta." Tô Khả có lẽ chẳng có mấy thân tình với Mộc Lan, nhưng Tô Định đối với Mộc Lan thì lại rất tốt, hai người đều suy đoán, chính Tô Định kêu Tô Khả trở về.
Nếu là Tô Định, Lý Thạch đương nhiên sẽ gửi cho y một tấm thiếp mời, hắn tin đối phương nhất định sẽ đến dự, nhưng Tô Khả thì chưa chắc, chưa kể Mộc Lan và Tô Khả gần như không hề qua lại với nhau, hắn không dám khẳng định Tô Khả sẽ đến, cũng không chắc Mộc Lan có muốn mời đối phương đến hay không.
Mộc Lan cân nhắc nửa ngày, nói: "Vậy thì gửi cho hắn một tấm thiếp mời đi, tới hay không là việc của hắn, dù sao mấy năm nay bọn họ giúp chúng ta cũng không ít."
Lý Thạch gật đầu.
Lý Thạch có thể nhanh chóng tạo dựng được chỗ đứng trong giới đại phu ở Tiền Đường như vậy, thì ngoại trừ y thuật của hắn cùng với tiếng tăm của Nguyên thái y, thì chính là được Tô Định và Tô Khả trợ giúp.
Lý Thạch cũng chẳng ngạo mạn mà tự cho rằng chỉ dựa vào bản lĩnh của mình đã có thể tạo dựng được tiếng tăm trong vòng hai ba năm ngắn ngủi.
Hắn biết hết thảy mọi điều này có được đều nhờ Mộc Lan, cho nên cũng không định giấu nàng, những ân tình này, sau này bọn họ phải trả lại.
Lý Thạch nhận được câu trả lời chắc chắn, quay về viết cho Tô Khả một tấm thiếp mời, kêu Lý Giang mang đi.
Tô Văn sau khi biết chuyện thì ánh mắt tối lại, đối với Tô gia, Tô Văn vẫn nhất mực đề phòng, mơ hồ có cảm giác đối phương sẽ cướp Mộc Lan đi.
Lần chạy nạn năm đó, tổ phụ tổ mẫu phụ thân mẫu thân tất cả đều chết, chỗ dựa duy nhất chỉ còn Mộc Lan, khi đó biết được Mộc Lan không phải tỷ tỷ ruột của mình, cảm giác bất an lập tức phóng đại lên trăm lần.
Mộc Lan chỉ nói với Tô Văn về Tô gia một lần, nhằm để cậu yên tâm, nàng sẽ không bỏ rơi cậu.
Về sau mọi người cố ý lảng tránh đề tài này, thế nhưng Tô Văn vẫn mơ hồ cảm giác được tỷ tỷ và tỷ phu vẫn có liên hệ với Tô gia.
Nhưng cậu cũng không nói gì, những người đó dù sao cũng có quan hệ huyết thống với tỷ tỷ, nhận hay không, phải xem ý của tỷ tỷ.
Đã nhiều năm trôi qua, Tô Văn càng rõ ràng, trên đời này không có ai quan trọng hơn tỷ tỷ, kể cả là quan hệ máu mủ!
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng khi sắp đối mặt với người Tô gia thì Tô Văn vẫn có chút khẩn trương như cũ.
Thế nhưng đến ngày thành thân, Tô Khả không có tới, chỉ phái tâm phúc đến đưa cho bọn họ ba phần lễ.
Bản thân Tô Khả cũng chẳng mấy thắm thiết với Mộc Lan, thứ nhất, hắn không giống như Đại ca Tô Định có trách nhiệm đó; thứ hai, hắn không có suy nghĩ chống đối như Tô Định; cuối cùng, hắn chưa từng qua lại với Mộc Lan.
Mà Tô Định cũng không kể cho hắn biết chuyện Chung đại phu chữa bệnh cho y là do Mộc Lan và Lý Thạch mời vào Kinh.
Nhưng dẫu sao Mộc Lan cũng là muội muội hắn.
Nếu Đại ca đã coi trọng người muội muội này, thì Tô Khả dĩ nhiên cũng công nhận Mộc Lan hai phần, thế nên hắn tặng cho Mộc Lan sáu bộ trang sức có giá trị liên thành.
Mộc Lan nhìn mấy món trang sức cài tóc nạm đầy ngọc trai vùng Đông Bắc và bảo thạch cùng với xuyến ngọc trong suốt tinh xảo, trong đầu lập tức hiện ra ba chữ: "Đại phú hào!"
Sau đó, đôi mắt sáng lóng lánh hướng trượng phu tân nhiệm Lý Thạch nói: "Sau này chúng ta không cần lo việc học của Giang Nhi và Tô Văn nữa rồi." Đống trang sức này đủ cho bọn nhỏ thi cả đời lận đấy.
Lúc ấy Lý Thạch giật giật khóe miệng, chẳng chút khách khí cất trang sức đi.
"Bây giờ ngươi vẫn chưa thể đeo mấy thứ này đâu, thế nhưng sau này kiểu gì cũng cần dùng đến, không cho phép ngươi bán lấy tiền."
Dứt lời, hai người liền mở lễ vật Tô Định tặng.
Lễ vật của Tô Định thì đơn giản hơn nhiều, trong hộp nhỏ là một hà bao nhỏ, bên trong đựng mười tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng bạc.
Đơn giản mà trực tiếp, đi thẳng vào lòng Mộc Lan và Lý Thạch.
Y biết bọn họ thiếu thứ gì nhất, cũng như cần gì nhất.
Mộc Lan trầm mặc một lát, nghiêng đầu hỏi: "Lúc Tô Định thành thân hình như chúng ta không tặng lễ, vậy sau này con của y được một tuổi chúng ta có cần bù vào không?"
"Tốt nhất đừng rước thêm phiền phức cho y, đợi sau này y làm gia chủ Tô gia rồi hẵng nói." Tô gia rất kị thân phận của Mộc Lan, mặc dù mấy năm nay Tô gia có sinh thêm thai song sinh, nhưng chủ yếu ở bên chi lẻ, còn chi trưởng chỉ có một thai đôi từ trăm năm trước, lúc Lý Thạch xem bệnh cũng từng tìm hiểu đôi chút.
Trăm năm trước, Tô gia từng suýt diệt vong, tuy sau cùng vẫn trụ lại được, nhưng từ Kinh thành quay về Tiền Đường, nguyên khí cũng bị tổn hại nặng nề.
Mà Mộc Lan thì được sinh ra từ chi trưởng!
Tô Nhạc tặng lễ vật còn đơn giản hơn nữa, đều là mấy món đồ mà cậu cho rằng là đồ tốt, Mộc Lan cất mấy thứ này, không tùy tiện sử dụng.
Về chuyện Tô Khả không đến dự hôn lễ của hai người, cả Mộc Lan và Lý Thạch đều chẳng để ý, thế nhưng trong lòng Tô Văn lại có chút phức tạp.
Hiển nhiên, mấy việc này để sau rồi nói.
*****
Sau hôm đưa sính lễ chính là ngày thêm của hồi môn, Mộc Lan vốn không có nhiều bạn bè, thế nhưng người ở Tô gia trang đến không ít, thành thử trong phòng chen chúc đầy người.
Người trong thôn tặng cho Mộc Lan hầu như đều là vải vóc, trang sức thì rất ít.
Tuy vậy để tỏ lòng coi trọng, người ở Tô gia trang liền góp tiền mua một cây trâm bạc và một chiếc xuyến bạc.
Mặt mày người tới đây đều rất rạng rỡ, Tô Văn là tú tài, Mộc Lan cũng gả cho tú tài.
Tô gia trang bọn họ hầu như đều là tá điền, cho nên hay bị khi dễ, nhưng kể từ khi Tô Văn đậu tú tài, địa vị Tô gia trang tăng lên từng chút một, hiện giờ các thôn lân cận cũng coi trọng bọn họ thêm vài phần, chí ít không còn bị khi dễ giống trước nữa.
Thế nên bây giờ Mộc Lan thành thân, gần như mỗi nhà trong dòng họ Tô đều cắt cử người đến đây, người ở thôn Minh Phượng thấy Lý gia và Tô gia chênh lệch nhau rõ rệt, đều kinh ngạc nhìn Lý Thạch.
Nào có ai nghĩ gia tộc Mộc Lan tuy nghèo nhưng lại rất đoàn kết.
Về sau Lý Thạch không khi dễ khuê nữ người ta còn tốt, chứ nếu thật sự khi dễ Mộc Lan, người ta còn không đến chặn kín nhà nữa ư?
Nghĩ đến đây lại chợt nhớ đến sức mạnh của Mộc Lan, nhất thời yên