Editor: hiimeira
Chung đại phu gõ gõ bàn, như cười như không nhìn Lý Thạch.
"Ngươi quyết định rồi?"
Lý Thạch gật đầu, đem tờ kế hoạch mất gần một tháng để viết ra cho ông xem.
"Đây là kế hoạch, ngươi xem thử đi."
Chung đại phu trực tiếp ném tờ kế hoạch sang một bên, chỉ nhìn chằm chằm Lý Thạch.
"Ta tin vào năng lực của ngươi, có điều, ngươi không sợ bị người người chỉ trích ư?"
Lý Thạch mỉm cười.
"Bọn họ vì sao phải chỉ trích ta?" Lý Thạch tự tin nhìn Chung đại phu.
"Bọn họ sẽ không, ta chẳng qua chỉ là một đại phu nhỏ mà thôi."
Chung đại phu bĩu môi không hỏi gì thêm, tuy ông không biết Lý Thạch dùng cách gì, nhưng chỉ cần không liên lụy đến ông là được, hơn nữa, một cơ hội tốt để coi náo nhiệt như thế này, sao có thể bỏ lỡ chứ?
Nguyên Hồ giảo hoạt cả đời, không ngờ tới phút cuối cùng lại bị đệ tử duy nhất chơi xỏ.
Sau khi Nguyên Hồ mất, Lý Thạch cũng không còn đến Nguyên gia học tập y thuật, chỉ có mỗi dịp cuối năm cùng với ngày giỗ Nguyên Hồ thì mới đến Nguyên gia một chuyến, những lúc khác đều ở y quán Nguyên gia hoặc ra ngoài chẩn bệnh.
Từ trước đến nay, Nguyên gia đối với Lý Thạch không xa cũng không gần.
Mấy vị lão gia Nguyên gia vốn không thích tiểu sư đệ Lý Thạch này, nhưng bọn ông biết phụ thân có tính toán, thành ra cũng không làm khó hắn, nhưng cũng chẳng thân thiết.
Có thể nói, ba người nhi tử rất đỗi bình thường, không có lấy một người được di truyền mưu tính khôn khéo của Nguyên Hồ.
Ba người họ cho rằng, Lý Thạch là đồ đệ Nguyên Hồ, nên cả đời này phải ở lại Nguyên gia dốc sức vì Nguyên gia, có thể nói, cái suy nghĩ này không phải là ngây thơ bình thường đâu.
Ngay cả Chung đại phu cũng hồ nghi ba người họ rốt cuộc có phải là nhi tử ruột của Nguyên Hồ hay không.
Lý Thạch ở y quán Nguyên gia chẩn bệnh, mỗi tháng được một lượng bạc, đây là khi Nguyên Hồ còn sống, tiền lương mỗi tháng hắn làm thư đồng, đến tận bây giờ.
Thế nên, phần lớn thu nhập hiện giờ của Lý Thạch đều đến từ việc bí mật chẩn bệnh, bằng không, với việc Mộc Lan không vào núi nữa thì hắn không thể nào nuôi sống nổi hai nhà sáu miệng ăn.
Lý Thạch muốn tách ra làm một mình, chuyện đầu tiên phải ứng phó chính là Nguyên gia gây khó dễ.
Song chuyện này cũng chẳng khó khăn gì mấy, mục tiêu của Nguyên Hồ và Nguyên gia vẫn luôn là Tô Định phía sau hắn, cũng không phải là bản thân hắn, cho nên muốn rời đi cũng không quá khó, chỉ cần giữ quan hệ với Nguyên gia như trước là được.
Mà hỏng ở chỗ đối tượng hắn lựa chọn hợp tác cùng.
Chung đại phu và Nguyên thái y vốn là đối thủ một mất một còn, hai người ở Tiền Đường từ lúc biết nhau tới nay chưa từng có một ngày hòa hợp.
Kể cả khi Nguyên Hồ đã chết, Chung đại phu vẫn như cũ đứng trước linh đường ông cụ cười nhạo một phen.
Mối thù giữa Chung đại phu và Nguyên gia vẫn còn đấy.
Mặc dù đối với mối hận của hai người, Lý Thạch vẫn luôn ù ù cạc cạc.
Bất quá Lý Thạch đã vạch kế hoạch, hắn cũng không lo lắng nhiều, với hắn mà nói, nếu có thể nhân cơ hội này thoát khỏi Nguyên gia thì càng tốt.
Lúc trước bái nguyên Hồ làm thầy, chẳng qua chỉ là một giao dịch, Nguyên Hồ đâu phải thật tâm dạy hắn, hắn cũng chẳng thật tâm muốn bái đối phương làm thầy, dĩ nhiên, điều này cũng phải ngẫm lại.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, chỉ cần Lý Thạch không phạm đại tội ngỗ nghịch thì hắn không thể phủi sạch quan hệ này.
Tuy là thế nhưng bây giờ Nguyên Hồ đã chết, không thể phủi sạch nhưng cũng chẳng gây ảnh hưởng đến hắn là mấy.
Vì thế, chưa đến vài ngày, Lý Thạch liền tiếp nhận một bệnh nhân bệnh nặng bị Nguyên gia đuổi đi, bị Lão Tam Nguyên gia đang tuần tra cửa hàng bắt gặp, chẳng thèm nể nang mà ngay ở trước mặt mọi người giáo huấn Lý Thạch một trận.
Lý Thạch cúi đầu nghe giáo huấn, thế nhưng sau đó vẫn kê đơn thuốc cho bệnh nhân kia.
Chuyện này rất nhanh đã được lan truyền.
Lý Thạch nhận chẩn bệnh cũng đã hơn ba năm, người trong giới thầy thuốc ít nhiều cũng biết hắn có xung đột với Nguyên gia, nói cho cùng, cũng là vấn đề quan niệm đôi bên.
Lý Thạch cho rằng thầy thuốc như lòng cha mẹ, cho dù không thể thương xót trước nỗi đau của bệnh nhân, nhưng có thể trợ giúp bệnh nhân trong khả năng của mình thì đó chính là y đức của thầy thuốc.
Ấy thế mà Nguyên gia lại thờ phụng quyền lợi bên trên, nói cách khác là người có quyền thế sẽ cao hơn một bậc so với người thường.
Mà quy củ trong y quán Nguyên gia càng thể hiện rõ điều này.
Chẩn bệnh ở y quán Nguyên gia, thì bắt buộc phải bốc thuốc ở y quán Nguyên gia, nhưng dược ở y quán Nguyên gia vốn đắt đỏ hơn bên ngoài một hai phần, thêm chuyện đại phu thỏa thích lấy dược liệu quý, thành ra cắt đứt đường sống của không ít bệnh nhân.
Lúc Lý Thạch còn làm dược đồng bên người Nguyên Hồ cũng vì những việc này mà từng tranh cãi với Nguyên Hồ.
Lần này, Lý Thạch chẳng thèm màng đến quy củ của Nguyên gia, tự hắn kê đơn thuốc cho những bệnh nhân bần cùng kia.
Ba vị lão gia Nguyên gia thực sự rất tức giận, Nguyên Lão Tam tỏ ý: "Theo ý ta, y thuật của hắn cũng bình thường thôi, so ra còn kém hơn cả Lưu đại phu, để hắn ở y quán cũng vì thân phận của hắn, khiến mấy đại phu cùng chưởng quỹ đối với hắn cũng có nhiều điều cố kỵ.
Mấy huynh đệ chúng ta không thể lúc nào cũng ở trong y quán, tâm tư hắn rất sâu, ngộ nhỡ về sau khiến y quán xảy ra chuyện, chúng ta còn chẳng biết được."
Nguyên Lão Nhị nhìn Lão Tam, lại quay đầu ngó Lão Đại, lẩm bẩm: "Hiềm nỗi chúng ta không thể đuổi người đi, dẫu sao hắn cũng là đệ tử của phụ thân."
Nội tâm Lão Tam thoáng lay động, hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy thì thế nào? Hắn đã sớm xuất sư, nếu đã xuất sư, làm gì có đạo lý ngây người ở y quán, đừng cho là ta không biết chuyện hắn lén ra bên ngoài chẩn bệnh cho người ta.
Nếu không phải thấy hắn là đệ tử của phụ thân, ta đã sớm tìm người phế bỏ hắn rồi."
Lão Nhị, Lão Tam đều nhìn về phía Lão Đại, chờ ông quyết định.
Ý của Nguyên Lão Đại là.
"Phụ thân muốn để chúng ta dựa vào Tô gia sau lưng hắn, nếu đuổi người đi, về sau chúng ta làm sao dựa vào Tô gia được nữa?"
Nguyên Lão Tam khinh thường.
"Đại ca hồ đồ rồi, Tô gia có Đại cô nương đoan trang ở phủ, còn Tô Mộc Lan đã gả cho Lý Thạch, còn có mấy tác dụng chứ? Nếu nói đến cảm tình, ta cũng chẳng thấy Tô Định kia đối tốt với Tô Mộc Lan được bao nhiêu, nếu không đã không mặc kệ muội muội suốt ngày chạy vào rừng? Nên nhớ, vào rừng chính là việc đòi mạng."
Nguyên Lão Đại đang lưỡng lự, nghe