Editor: hiimeira
Chung đại phu tỏ ra rất hài lòng.
"Thế này chẳng phải rất tốt sao? Ngươi bây giờ còn trẻ, tiền đồ rộng mở phía trước.
Nếu lúc này sa vào mấy chuyện bát nháo loạn xị, thì có nỗ lực cũng chẳng thể đi xa."
Chung đại phu mơ màng nhìn về phía chân trời, mỗi khi thấy Lý Thạch, ông lại nghĩ đến bản thân khi còn trẻ.
Lúc bằng tuổi Lý Thạch, ông làm gì sáng suốt lão luyện được như Lý Thạch, khi đó ông thiên chất thông minh, tràn đầy tham vọng, nhưng cũng chính vì đứng càng cao nên lúc té mới đau như thế.
Dẫu sao ông cũng không cứng cỏi được như Lý Thạch, cho nên vừa bị đau đã co dúm lại, mấy chục năm nay, liền biến thành bộ dạng chỉ biết mê tiền!
Cơ mà ông chỉ có một mình, cần nhiều tiền như thế để làm gì chứ?
Đôi mắt Chung đại phu ươn ướt, nhìn Lý Thạch, đáy mắt lộ vẻ mong mỏi mà đến chính ông cũng không nhận ra.
Ông biết, tuy trông Lý Thạch có vẻ lạnh lẽo vô tình, nhưng hắn lại là người không ngừng kiên trì, mà sự kiên trì đó, từng là ao ước của ông.
Ông không làm được, chỉ mong hậu thế có thể thành công!
Thế nên ông mới cố ý gây chuyện với bệnh nhân tìm tới y quán.
Sao mà ông không biết, với kẻ như Ngô công tử, cho dù ông khiến đối phương táng gia bại sản, thì Lý Thạch cũng không mở miệng nửa lời.
Mà bệnh nhân kia chỉ là một nông hộ có chút tài sản, còn khá được lòng hàng xóm láng giềng, ông biết, Lý Thạch sẽ không mặc kệ.
Bởi năm xưa hắn cũng từng bị ông bức ép như thế.
Lý Thạch thực sự rất thông minh, ông chỉ nháy mắt một cái, đối phương đã hiểu được, nhanh chóng ứng biến, viện cớ còn tốt hơn ông dự liệu.
Chung đại phu không thể hài lòng hơn.
Lý Thạch thoáng nhìn ấm trà trong tay ông, nói: "Thân thể ngươi không nên uống trà, vẫn nên cai đi."
Chung đại phu chép miệng.
"Sao mà cai được? Nếu không có trà, nhân sinh còn có nghĩa lý gì?"
"Nếu ngươi không cai, nói không chừng chưa dạy cho ta xong đã chết trước rồi."
Chung đại phu lập tức nhảy cẫng lên, kích động nói: "Ngươi đồng ý học y thuật cùng ta?"
Chung đại phu vẫn luôn chỉ điểm y thuật cho Lý Thạch, mặc dù Lý Thạch khiêm tốn tiếp thu, nhưng lại không chịu cùng ông học y thuật mới.
Mà sở trường của Chung đại phu và Nguyên thái y lại khác nhau.
Nguyên thái y am hiểu độc và các bệnh nội khoa, mà Chung đại phu thì tinh thông phụ khoa và nhi khoa, đặc biệt là nhi khoa.
Chung đại phu có thể nói là vô song, ấy thế mà ông lại không thể truyền thụ y thuật của mình.
Lý Thạch gật đầu, trịnh trọng tiến lên rót một tách trà dâng cho Chung đại phu, hắn biết Chung đại phu không thể nhận đồ đệ, nên không quỳ lạy, chỉ cung kính dâng trà cho Chung đại phu.
Đó là một sự thừa nhận.
Chung đại phu kích động không thôi, mắt ầng ậng nước, đã nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có một việc có thể khiến ông cao hứng đến suýt rơi lệ.
Chung đại phu một hơi uống cạn chén trà, không thể hài lòng hơn được nữa.
Bởi vì tâm tình tốt, đêm khuya về nhà bước chân Chung đại phu cũng thoăn thoắt như gió, vẻ mặt hồng hào, chọc cho tôi tớ trong nhà ngó ông mấy bận.
Chung đại phu cũng chẳng để tâm, ngâm nga lời ca tự tiêu khiển, thầm nghĩ trong lòng: Tuy ông không thể nhận đồ đệ, nhưng chỉ cần Lý Thạch chịu học, ông sống đủ lâu, y thuật của ông nhất định có thể truyền thụ.
Nguyên cáo già kia vẫn hay đa nghi, tỏ ra vẻ nhìn trúng Lý Thạch, nhưng sao có chuyện lão đem toàn bộ y thuật truyền thụ cho hắn được, huống hồ, lão chỉ dạy Lý Thạch được vài năm thì đã chết, không có lão chỉ bảo, dù Lý Thạch có thông tuệ, tư chất tốt thì cũng không thể học thấu hết được.
Cuối cùng thì ông vẫn thắng, quả nhiên, người chết mãi mãi không tranh được với kẻ sống!
Chung đại phu vô cùng hài lòng.
Lý Thạch thì trầm mặc trở về.
Mộc Lan nhìn thấy còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn, đuổi hai đứa nhỏ đi, tiến lên nhận lấy hòm thuốc trong tay hắn, ân cần hỏi han: "Sao vậy? Y quán đã xảy ra chuyện gì ư?"
Tuy rằng Lý Thạch không nói, nhưng Mộc Lan biết bản thân hắn gánh vác áp lực rất lớn.
Lý Thạch sờ đầu Mộc Lan cười, nói: "Là chuyện tốt."
Mộc Lan thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không gặng hỏi nữa, bèn lái sang chuyển khác: "Hôm nay mệt lắm đúng không? Đi tắm nước ấm trước đi."
Lý Thạch gật đầu qua loa.
Vài ngày sau, Lý Thạch chính thức theo Chung đại phu học y thuật, nhưng lần này không giống như lần trước.
Không phải Chung đại phu thấy hắn học gì rồi ở bên cạnh chen miệng chỉ đạo hắn, mà là để hắn học y thuật của ông có hệ thống bài bản.
Lý Thạch trở nên bận rộn hơn, cho dù vậy, hắn cũng không bỏ lơ Mộc Lan, mà vẫn luôn trông chừng nàng, không cho phép Mộc Lan vào rừng săn thú, kể cả y phục cũng không cho nàng làm nhiều, việc nhà thì có Viện Viện và Đào Tử phụ giúp, thế là kể từ khi thành thân Mộc Lan trở nên nhàn rỗi hẳn.
Chỉ có điều nàng đã quen tất bật, nhất thời không thích ứng được, nhưng Lý Thạch nói không sai, may y phục thật sự rất hại mắt, không còn cách nào, Mộc Lan chỉ đành ở hậu viện lấy mấy con bù nhìn luyện bắn cung, hoặc là đến thư phòng của Lý Thạch kiếm sách xem, đây là hai tiêu khiển duy nhất mà nàng có thể tìm được.
Lý Thạch thấy nàng rảnh rỗi đến độ nhàm chán, bèn đem sổ sách trong nhà giao cho nàng, nói: "Nàng nhàn rỗi như vậy thì xem sổ sách đi, lương thực thu hoạch năm nay chớ bán đi.
Nếu được thì mua thêm một ít về trữ trong hầm nhà mình."
Mộc Lan lập tức khẩn trương.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Thạch biết nàng còn ám ảnh về lần chạy nạn năm đó, vội ôm nàng vỗ về.
"Không sao, không có việc gì cả, chẳng qua thương buôn dược liệu đến từ phương Bắc báo đã khai chiến, hiện giờ chiến sự gay go, sợ là không tới vài năm sẽ đánh đến đây.
Dù Tiền Đường có là đất lành chim đậu, thì cũng không chịu nổi sự tiêu hao của quân đội, chúng ta vẫn nên sớm chuẩn bị tốt."
Mộc Lan không khỏi lo lắng, ở kiếp trước nàng cảm thấy chiến tranh không phải là chuyện khó khăn gì, thậm chí còn ngấm ngầm hi vọng quốc gia cường thịnh hơn chút, bởi nàng biết, quốc gia của nàng đủ mạnh để không làm ảnh hưởng đến dân thường.
Nhưng ở nơi này đã từng nếm trải tai họa, nàng hiểu rõ chiến tranh có nghĩa như thế nào.
Tuy rằng vương triều càng ngày càng mê muội, dân chúng ngày càng khốn khổ, nhưng ít ra bọn họ vẫn còn sống.
Nhưng nếu có