Editor: hiimeira
Đúng như lời Lý Thạch, người nguyện tham gia thi Hương vào lúc này không nhiều.
Nhưng cũng có người buộc phải mạo hiểm, chẳng hạn như Lý Giang và Tô Văn, hay như Lưu Tư Thành.
Nhà Lưu Tư Thành có bốn nhi tử, theo quy định, ít nhất phải có hai người phục vụ quân dịch, hai khoản thuế ép Lưu gia không thở nổi, khiến Lưu gia hiện giờ không còn bạc để miễn quân dịch.
Lưu Tư Thành là hi vọng sau này của Lưu gia, dĩ nhiên không thể để hắn đi tòng quân, trưởng tử Lưu gia phải kế thừa từ đường cũng không thể đi, chỉ còn Nhị ca và Tam ca Lưu Tư Thành.
Nhưng Lưu Tư Thành được Tam ca, Nhị ca cung dưỡng nhiều năm, sao có thể trơ mắt nhìn ca ca của mình chịu chết, nhưng chỉ cần thi đậu kỳ thi Hương tháng sau là hắn có thể che chở Lưu gia.
Vì khoa thi lần này cấp bách nên thời gian chấm bài chỉ có ba ngày, nói cách khác, chỉ cần kéo đến lúc đó là được.
Lưu thôn trưởng dĩ nhiên không muốn nhi tử mình đi chịu chết, nhưng mà bây giờ ông biết tìm ai vay tiền đễ miễn quân dịch đây?
Phần lớn thôn dân đều kém hơn nhà ông, người ở phủ thành thì lại có quyền, chưa chắc đã chịu mạo hiểm giúp nhà ông, ngẫm tới ngẫm lui, Lưu thôn trưởng liền nghĩ đến Lý Thạch.
Lưu Tư Thành cau mày nói: "Hoàn cảnh Lý gia còn chẳng bằng nhà chúng ta, phụ thân nghĩ thế nào mà muốn vay tiền bọn họ?"
Lưu thôn trưởng lườm nhi tử, trầm ngâm nói: "Đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc, con chớ thấy người ta nhỏ tuổi mà xem thường họ.
Trước đây, hai nhà Lý Tô đều dựa vào Mộc Lan nuôi sống, một mình con bé kiếm tiền còn nhiều hơn ba ca ca con, cô gái nhỏ này đúng là đầy bản lĩnh."
Lưu Tư Thành không đồng tình, Tô Mộc Lan bất quá có chút thiên phú săn thú mà thôi, hắn đã từng nhẩm tính thu nhập của nàng, không tính con thú lớn thì mỗi tháng kiếm được bốn năm lượng, nhìn thì đúng là bản lĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn là tiền mạo hiểm cả tánh mạng mới kiếm được.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn khinh thường Lý Thạch, thế mà phải dựa vào vị hôn thê bán mạng kiếm tiền nuôi gia đình.
Lưu thôn trưởng thầm lắc đầu, tiểu nhi tử tuy thông minh nhưng trước nhân tình thế sự thì lại đầy thiếu sót, chẳng bằng Lý Thạch chín chắn ẩn nhẫn.
"Mộc Lan cùng lắm sáng sớm vào núi một chuyến, giữa trưa về nhà rồi hiếm khi ra khỏi cửa, theo ta được biết, việc nhà chủ yếu do hai muội muội và đám Lý Thạch phụ giúp một tay, con bé ít khi đụng tay vào, con không thắc mắc con bé ở nhà làm gì sao?"
Lưu thôn trưởng sống hơn nửa đời người, ánh mắt sắc bén hơn người, ngoại trừ nhà ông với tiên sinh trong thư viện thì hai nhà Lý Tô là gia đình duy nhất có công danh, ông dĩ nhiên phải lưu ý hơn nhiều.
Mặc dù ông không biết chi tiêu nhà bọn họ, nhưng quá nửa vẫn đoán ra được chút ít, chỉ dựa vào thu nhập của Mộc Lan và Lý Thạch thì căn bản không thể cung dưỡng được Lý Giang và Tô Văn, cho nên bọn nhỏ nhất định còn có thu nhập khác.
Lý Thạch và Mộc Lan cứ cách vài ngày sẽ đến Thục Nữ Phường một chuyến, lúc cháu gái Lưu Nhã thành thân, Mộc Lan thế mà tặng cho Lưu Nhã một bộ y phục.
Tuy Lưu thôn trưởng chỉ thấy cháu gái mặc vài lần, nhưng nhãn lực vẫn phải có.
Lý Thạch may mắn cưới được một thê tử tài ba.
Mộc Lan cũng may mắn vì đã gả cho Lý Thạch.
Lưu thôn trưởng nói: "Con đừng có coi thường Lý Thạch, lúc trước đúng là Lý Thạch nhờ Tô Mộc Lan nhưng giờ con nhìn đi, Tô Mộc Lan còn vào núi không? Nhưng nhà bọn họ ngày càng khấm khá, mấy ngày trước, Lý Thạch nhân cơ hội lại mua thêm năm mươi mẫu ruộng tốt."
Lý Thạch muốn mua đất thì phải qua tay Lưu thôn trưởng, cho nên trên tay Lý Thạch có bao nhiêu mẫu ruộng Lưu thôn trưởng rõ hơn ai hết.
"Lý Thạch giờ nổi danh xa gần, tiền kiếm được cũng chẳng ít hơn Tô Mộc Lan.
Trước đây Tô Mộc Lan vất vả như vậy, chính là muốn cung dưỡng ba người họ đến nơi đến chốn.
Nay Lý Thạch học hành thành tài, chuyện tiền nong không cần con bé lo nghĩ, về sau Lý Giang và Tô Văn đỗ đạt, thân phận địa vị càng không cần buồn rầu, thế nên ta mới nói Lý Thạch và Tô Mộc Lan mới là thông minh nhất."
Chung quy có mấy ai chịu được những lời gièm pha ngoài kia, thế mà Lý Thạch và Mộc Lan vẫn chống chọi được.
Lưu Tư Thành trầm mặc.
"Chỉ hi vọng nhà bọn họ còn dư tiền." Lưu thôn trưởng nói xong liền thong dong rời đi, lần này đổi thành đích thân ông đến cửa Lý gia.
Thực ra, muốn vay tiền Lý Thạch không phải chỉ có một hai nhà, hiềm nỗi hai nhà Lý Tô trụ ở bên kia bờ sông, ngày thường ít lui tới, thành thử vẫn chưa có ai dám tới cửa.
Nhưng hành động của Lưu thôn trưởng chính là một tín hiệu.
Trong thôn không có thứ gì gọi là bí mật, huống hồ mấy ngày này ai nấy cũng đang rầu rĩ, đối với chuyện ngoài thôn cũng mẫn cảm hơn vài phần, thấy Lưu thôn trưởng mang đồ đi đến Lý gia, trong lòng lập tức hiểu rõ.
"Lưu gia có tới bốn nhi tử lận đấy!"
"Chưa kể còn có mấy đứa cháu trai cũng hơn mười sáu rồi."
"Đúng đó, may mà không phân gia, nếu không thì chẳng phải mấy đời cháu trai phải đi quân dịch hết rồi sao?"
"Đó là đến Lý gia vay tiền phải không?"
Mọi người thoáng im lặng, chợt nghe ai nói.
"Nghe nói tiền lương của Tiểu Lý tướng công ở y quán Đức Thắng là mười lượng đấy, còn chưa tính tiền thưởng khi chẩn bệnh tại gia..."
Ai nấy cũng đều hâm mộ, ánh mắt phức tạp nhìn nhau.
Lý Thạch vừa về đến nhà hớp một ngụm trà nóng, nghe Lưu thôn trưởng đến nhà, vội đứng dậy đón tiếp.
Tiễn người đi, Lý Thạch mới lê thân thể mệt lử về phòng.
Mộc Lan mau mắn đến phòng bếp lấy cho hắn một chậu nước ấm ngâm chân.
Lý Thạch thỏa mãn thở ra một hơi.
"Lưu thôn trưởng đến mượn bạc, ta đồng ý rồi."
Mộc Lan khựng tay.
"Chàng lấy đâu ra bạc?" Chỗ tiền Tô Định đưa, Mộc Lan giữ lại một phần, số còn lại đều mang về Tô gia trang cả rồi, để người Tô gia trang vượt qua kiếp nạn lần này, hơn nữa Lý Thạch còn lục tục mua thêm không ít đất, nên chẳng còn sót lại bao nhiêu.
"Ta mượn Chung tiên sinh trước một ít, trả lại ông sau, Lưu Tư Thành dồn nén đã lâu, lần này tám phần là đậu, chúng ta kết thiện duyên cũng tốt." Từ khi Lý Thạch theo Chung đại phu học y, hắn đổi xưng hô sang Chung tiên sinh, tuy không thể gọi "sư phụ", nhưng hai chữ "tiên sinh" so với "đại phu" thì tôn kính hơn nhiều.
Mộc Lan gật đầu.
"Tiền riêng của ta vẫn còn một ít..."
Lý Thạch phất tay đánh gãy lời nàng, nói: