Editor: hiimeira
Tô Đại Tráng đẩy nữ nhi đến bên cạnh đại thụ, mắt tỏa sáng nhìn con hươu phía trước, thấp giọng nói: "Con ở đây chờ phụ thân, phụ thân đi xem thử."
Mộc Lan có chút lo lắng: "Phụ thân, hôm nay chúng ta thu hoạch nhiều rồi hay là bỏ đi." Hươu tuy hiền lành nhưng vẫn có lực sát thương, ít nhất đối với Tô Đại Tráng chân cẳng không thuận tiện là quá khó khăn.
Tô Đại Tráng nắm thật chặt cung trong tay, thấp giọng nói: "Gan lớn làm ma no, nhát gan làm ma đói.
Mộc Lan phải nhớ kỹ, lúc cần quyết đoán thì càng không thể do dự.
Nếu là lúc trước, nhà chúng ta không thiếu miếng ăn này, phụ thân sẽ không mạo hiểm, nhưng hiện tại..." Nghĩ đến thê tử vì dùng mắt quá độ mà luôn chảy nước mắt, tâm hắn liền đau.
Mộc Lan nắm chặt cái xiên trong tay, hơi gật đầu.
Tô Đại Tráng lúc này mới thật cẩn thận đến gần con hươu, tiễn pháp của hắn không tệ lắm nhưng để một mũi tên bắn chết hươu là điều rất khó, còn phải đuổi theo con hươu.
Hiện giờ hắn không thể chạy nhanh như trước, đây là điều bất lợi cho nên mũi tên này nhất định phải bắn trúng chỗ hiểm, như vậy mới có thể đuổi kịp con hươu.
Tô Đại Tráng chậm rãi tiếp cận đàn hươu.
Đàn hươu rất khôn, luôn ngẩng đầu quan sát bốn phía, không nghe thấy động tĩnh mới cúi đầu uống nước.
Tô Đại Tráng nhắm trúng một con hươu đứng đơn độc gần hướng Đông Bắc, bên đó ít hươu mà gần đó còn có vị trí tốt để mai phục.
Mộc Lan nhìn phụ thân đi qua đó, suy nghĩ một chút, nàng lặng lẽ rời đi.
Mộc Lan thật cẩn thận đi ra phía ngoài, tránh làm hươu phát giác, Mộc Lan nhắm phương hướng rồi chạy nhanh đến đó.
Tuy nàng chưa săn bắt hươu bao giờ nhưng nàng đã từng thấy thợ săn ở thôn kế bên săn hươu rồi, không lâu trước đó thúc ấy còn cho nhà nàng ba cân thịt hươu.
Hơn nữa thúc ấy và Tô Đại Tráng đều là lời nói đi đôi với việc làm(1) nên Mộc Lan đại khái đoán ra được hướng con hươu kia chạy trốn.
Mộc Lan đi đến hướng đó, nhanh chóng kéo dây leo xuống buộc quanh người mình, tính toán đoạn đường hươu nhất định phải chạy qua, sau đó dùng chân đo khoảng cách rồi nhanh chóng dùng xiên đào một cái hố nhỏ, gọt nhọn đầu những cây gỗ, cắm xuống dưới hố rồi dùng lá khô đậy lại.
Mộc Lan đặt bẫy đã được nửa năm, cộng thêm việc Mộc Lan giỏi nhất môn Toán và Vật Lý ở kiếp trước, mấy cái tính toán cơ bản này không làm khó được nàng.
Mộc Lan nhanh tay nhanh chân đặt bẫy, chờ nàng làm xong thì thấp thoáng nghe được một trận ồn ào ở phía trước.
Mộc Lan căng thẳng, nhanh chân trốn đi, gắt gao nắm chặt dây leo trong tay.
Từ xa nhìn thấy một con hươu bị mũi tên găm vào cổ, máu chảy không ngừng, dưới chân lảo đảo nhưng tốc độ chạy không hề chậm.
Mộc Lan sớm nghe nói lúc chạy trốn, hươu chạy rất nhanh, không nghĩ tới ngay cả khi bị thương, nai vẫn chạy nhanh như cũ.
Mộc Lan nhanh chóng suy tính, thấy con hươu kia chạy vào phạm vi tính toán của nàng, Mộc Lan nhanh chóng kéo căng dây leo.
Con hươu thấy được dây leo nhưng không thể ngừng chạy ngay được nên chân lập tức bị mắc vào dây, thân thể không khống chế được liền ngã về phía trước...
Mộc Lan buông dây leo trong tay, ngồi bệt xuống đất, không kịp than đau.
Nhìn mấy cây gỗ đâm vào chân trước và cổ con hươu, nó chỉ giãy dụa chứ không đứng dậy được.
Mộc Lan cầm xiên đứng một bên đề phòng, tuy biết hươu bị thương nặng nhưng Mộc Lan vẫn không dám tiến lên.
Sừng con hươu kia thật sự quá sắc bén, không cẩn thận có thể cắt thủng bụng nàng.
Không đợi Mộc Lan nghĩ nên đem cái xiên ghim lên thân con hươu như thế nào thì Tô Đại Tráng đã đuổi kịp đến, bắn một mũi tên trúng chỗ hiểm con hươu, thấy con hươu không còn thở.
Lúc này Tô Đại Tráng mới xoay người lại giữ chặt Mộc Lan.
"Bốp bốp" hướng mông nàng mà đánh, lực đạo như muốn ném nàng đi.
Tô Đại Tráng bị dọa chết, từ xa hắn thấy nữ nhi ở đó.
Chân liền đứng không vững suýt nữa ngã xuống sườn dốc.
Tô Đại Tráng vừa mới nói gan lớn làm ma no, nhát gan làm ma đói thì đứa nhỏ này thể hiện cho hắn xem, muốn hù chết hắn sao?
Lúc này Tô Đại Tráng không còn nghĩ gì trong đầu, chỉ muốn đánh nàng một trận thật nặng.
Mộc Lan sửng sốt một lúc mới "Òa" một tiếng bật khóc, tuy rất mất mặt nhưng mông nàng thật sự rất đau.
Thần trí Tô Đại Tráng bị tiếng khóc của Mộc Lan kéo về, lúc này mới ngừng tay, hung tợn nói: "Con về sau còn dám làm như vậy không? Lá gan của con cũng thật lớn nhỉ? Phụ thân không yên tâm nếu con còn vào rừng nữa."
Không phải phụ thân nói gan lớn làm ma no, nhát gan làm ma đói hay sao? Nhưng Mộc Lan không dám nói ra, chỉ nói: "Phụ thân, chúng ta nhanh về nhà thôi, mùi máu tươi sẽ dụ những con thú khác đến."
Chỗ này không phải rìa rừng, bọn họ đã vào rừng sâu được một lúc rồi.
Tô Đại Tráng biết lúc này không phải lúc dạy dỗ nàng, nhanh chóng giao cung tiễn cho Mộc Lan cầm, bản thân mình ở bên cạnh kéo con hươu ra ngoài.
Phía sau nhà Tô Đại Tráng là cánh rừng cho nên không cần phải đi ngang qua nhà khác.
Dù vậy thôn trang vẫn rất nhanh biết được Tô Đại Tráng cùng nữ nhi săn được một con hươu, việc này khiến thôn trang bàn tán sôi nổi.
"Các ngươi đừng nhìn Đại Tráng bây giờ què một chân nhưng hắn vẫn làm nên chuyện, nếu là ngươi, ngươi có thể bắt được một con hươu không?"
"Tiền thị thật có phúc khí, chờ công công nàng hết bệnh thì cuộc sống càng ngày càng tốt lên rồi."
"Bọn nhỏ Tô gia cũng thật ngoan, Mộc Lan mới bao lớn? Nửa năm qua nàng đảm đương không khác gì người lớn."
"Ta thấy mọi người chưa chắc thua kém Mộc Lan đâu, chẳng qua không phải con mình cho nên sai khiến hiển nhiên không đau lòng rồi, hai đứa nhỏ do Tiền thị sinh ra sao không sai khiến?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy, Đào Tử mới hơn hai tuổi đã biết hàng ngày lên núi tìm cỏ dại cho thỏ ăn, cho gà ăn, quét dọn nhà ở, ngoan ngoãn như thế..."
Tô gia hoàn toàn không biết người trong thôn đang bàn tán ầm ĩ về nhà mình, bây giờ bọn họ chỉ lo tìm cách đem con hươu lên trấn trên bán.
Thật ra mấy món tốt như vậy nên đến huyện thành là tốt nhất, nhưng nghĩ Tri huyện lòng dạ hẹp hòi, Tô gia quyết định chỉ đưa đến trấn trên là được rồi.
Tô Đại Tráng lại nhà cách vách nhờ Tô Đại Phúc đến hỗ trợ.
Tô Đại Phúc không chút nghĩ ngợi, liền kéo xe đẩy qua, cùng Tô Đại Tráng kéo xe chở hươu đến trấn trên.
Tiền thị khó có dịp buông kim chỉ, cầm con gà rừng Mộc Lan mang về nói: "Để nương làm thịt con gà, tối nay chúng ta