Vào buổi trưa, lúc Diệp Hiểu Mạn đưa Diệp Trung Căn và banh bao nhỏ đang không nỡ về đến ruộng, người trong nhà vừa nhìn vào thùng liền giật minh."Lão đầu tử, đây thật sự là mọi người câu được sao?" Lý Minh Hạ trơn mắt nhìn cá trong thùng, nhìn không chớp mắt, sợ chớp mắt cá sẽ không còn nữa."Đương nhiên.
Đều đã nói Mạn nha đầu chinh là phúc tinh của nhà ta mà".
Ai nói nữ nhi là thứ đền tiền, đấy là những người không hiểu cách thưởng thức, Mạn Mạn nhà họ nhưng là bảo bối trong nhà.Diệp Hiểu Mạn cười trộm, nàng bây giờ là bảo bối của ông nội cầm trên tay sợ rơi dặt trong miệng sợ vỡ, sau này ở trong nhà còn không nói được sao.
Có sự ủng hộ của ông nội, còn có gì mà nàng không làm được chứ.Vì không muốn cho mọi người biết tiên cơ, Diệp Hiểu Mạn đậy một tầng lá cây lên trên thùng, đồng thời đem hai cái mũ cỏ rách nát không biết còn che được nắng và mưa nữa không lên trên.
Dưới mọi cách che đậy và hộ tống, cuối cùng cá cũng bình an về đến nhà.Bữa trưa đơn giản giải quyết cùng cá đã ướp tối qua, nấu cùng ít dưa chua là giải quyết xong.
Nhân tiện đúng vào thời vụ phơi khô cuối thu, Diệp Hiểu Mạn bảo Trương Giai Giai đem cá xuyên vào thanh tre rồi phơi khô.Sau bữa ăn trưa mọi người đều không có việc gì làm nên đã tách nhau ra ngồi nghỉ dưới bóng râm.
Nam nhân ngồi thảo luận xem trên trấn có việc gì làm thêm không, nữ nhân thì trên tay vừa thêu miệng thìđáp lại các chủ đề cùng mọi người.
Đương nhiên ngồi cùng nhau cũng chỉ là nói chuyện hóng hớt.
Chủ đề không bao giờ rời khỏi trẻ nhỏ và gia đình.
Trẻ nhỏ thì tự cùng nhau chơi.Hiểu Mạn ở nhà một mình, trước khi đến đây một thời gian cũng ở nhà vì lí do dưỡng bệnh, còn hiện tại nàng căn bản không dám ra ngoài, bời vì gặp ai nàng cũng không nhận ra, ai cũng không biết sao nàng biết được người nào là người tốt với nàng, người nào không phải.
Hơn nữa, bản thân đã hơn hai mươi tuổi rồi cùng một đám hơn mười tuổi nói chuyện sẽ không biết gì đi.Còn đang nghĩ thì trong sân vọng lại vài tiếng thánh thót: "Mạn Mạn, Mạn Mạn ngươi có ở nhà không?"Là ai? Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn vào sân, đáp lại một cách nghi ngờ "Đây, đến đây"Mở cửa thì nhìn thấy hai đứa trẻ khoảng mười tuổi.
Nhìn thấy Hiểu Mạn thì liền cười vui vẻ."Đệ đệ ngươi đúng là không lừa chúng ta, hóa ra ngươi thật sự ở nhà" Một đứa trẻ mặt tròn tròn cười vui vẻ khoác tay Hiểu Mạn cùng nhau vào nhà họ.
Hiểu Mạn vẫn đang ngớ người đứng ở đó, trong lúc đang định hỏi thì nương của nàng - Trương Giai Giai trở về."Xuân Hoa, Mỹ Mỹ hai đứa qua tìm Mạn Mạn đi chơi à" Trương Giai Giai nhìn thấy họ liền cười tươi "Mạn Mạn mau mời bạn vào nhà ngồi đi, nương tìm đồ ăn cho các ngươi".
Mấy đứa trẻ luôn chơi với nhau rất thân nên khi nhìn thấy họ Trương Giai Giai rất nhiệt tình, nàng cũng nhìn thấy con gái mình ở nhà chắccũng bí bách."Vâng nương".
nhìn thấy thái độ của Trương Giai