Thấy Diệp Hiểu Mạn là thật sự hiểu Trương Giai Giai cũng liền yên tâm , nàng không cầu nữ nhi vì trong nhà mang đến phú quý, chỉ cầu nữ nhi một đời bình an vô ưu: “ Còn có, Mạn Mạn từ khi nào biết viết chữ?”Diệp Hiểu Mạn nghe được lời này tự như ngũ lôi oanh đỉnh, thì ra người trong nhà không ai dạy nàng đọc chữ viết tự, chính mình tự cho là đúng không phải làm bản thân bạo chết sao?“ Không nghĩ tới Mạn Mạn nhà chúng ta thật thông minh, chỉ cần xem cha ngươi viết qua đọc qua liền nhớ kỹ, xa ra có thể để cha ngươi dạy ngươi biết chữ, khuê nữ nhà chúng ta chú định không tầm thường a.” Trương Giai Giai tựa như nghĩ thông suốt mà nói, như vậy làm cho Diệp Hiểu Mạn trong lòng khó chịu.“ Nương” Nàng không nói cái gì chỉ gắt gao mà ôm lấy Trương Giai Giai.
Xem ra trong nhà này tâm tư kín đáo nhất là nương, xem ra nương đã tiếp thu người nữ nhi là nàng rồi.
Hai mẹ con thật lâu đã không nói chuyện, giờ khắc này chỉ muốn cảm nhận tình mẫu tử.“ Được, ngày mai ngươi còn muốn cùng gia gia đi họp chợ thì đi ngủ sớm một chút.” Trương Giai Giai vuốt v3 đầu Diệp Hiểu Mạn trong chốc lát:“ Nương đi về đây, có gì không biết thì tới đây hỏi nương.” Diệp Hiểu Mạn lặng nhìn nàng rời đi.
Biết hay không biết hết thảy đều không nói gì.Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Diệp Hiểu Mạn đã bị nãi nãi gọi dậy khỏi giường.
Từ thôn lên trấn trên hơn một canh giờ đi đường, bọn họ cần phải sớm ra khỏi cửa để tránh người cùng thôn đi họp chợ.
Vội vàng ăn qua cơm sáng, Diệp Hiểu Mạn liền đi theo phía sau chân gia gia và cha cùng đi, đưa tiễn các nàng ngoại trừ lời dặn của người nhà còn có thanh âm khóc nháo của tiểu bánh bao.
Diệp Hiểu Mạn phải hứa trở về mang đường hắn mới không tình nguyện mà nín khóc.Muốn đi trấn trên có thể đi nhờ xe bò của diệp lão nhân trong thôn, phí cũng không phải quý nhưng vì bảo mật cả ba vẫn là quyết định đi bộ.
Đối với một người thường xuyên leo núi như Diệp Hiểu Mạn hơn một canh giờ đi bộ chỉ là chuyện nhỏ, tuy nhiên đó là kiếp trước.
Vốn dĩ lúc đầu thương lượng gia gia mang nàng ngồi xe bò, còn cha một mình gánh đòn gánh đi bộ nhưng Diệp Hiểu Mạn không muốn.
Mười con cá không phải quá quý trọng, hơn nữa nước lại nhiều như vậy, dọc đường đi nghỉ ngơi tam hiệp mới xa xa nhìn thấy bóng giáng trấn trên.
Diệp Hiểu Mạn thở hắt một cái, nếu còn không đến nàng có thể sẽ mệt đến bò luôn a.
Chờ bọn họ đi vào trấn trên trời mới bắt đầu sáng, ba người “ mã bất đình đề