Nông Kiều Có Phúc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh

Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này.

Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình.

Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp.

Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự nghiệp có thành tựu nhỏ, có xe có nhà, miễn cưỡng cũng coi là một bạch phú mỹ, còn đã từng cự tuyệt không ít đàn ông ưu tú theo đuổi... (bạch phú mỹ: trắng trẻo, xinh đẹp, có tiền)

Ở trong một đám cô gái nhỏ ríu ra ríu rít, Trần Yến Yến bắt mắt lại là khác loại, Lưu Húc Đông nhìn một cái thì chú ý tới cô. Đồng thời, cô lại là quản lý phòng thị trường công ty này, bọn họ tiếp xúc nhiều lần, rất nhanh thì anh ta bị cô hấp dẫn, lập tức triển khai theo đuổi đối với cô.

Trần Yến Yến cự tuyệt, cô không tự tin, không dám với cao người cao cao tại thượng như anh ta. Lưu Húc Đông là cao phú soái trong kim cương, là phú nhị đại, còn có bối cảnh màu đỏ, không phải là cô loại kiểu mẫu hoàn toàn là rễ cỏ này có khả năng mơ ước. Huống chi, ở vẻ ngoài ưu nhã tự tin thật không chịu thua kém, cô có một trái tim yếu đuối lại hèn mọn. (cao phú soái: tài giỏi, đẹp trai, có tiền; phú nhị đại: con cháu gia đình giàu có)

Lúc cô ba tuổi người cả nhà cùng đi du lịch, không chỉ có cha mẹ của cô, còn kể cả ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của cô. Ngồi du thuyền lại bị lật ở trong biển rộng, trừ cô ra, người một nhà đều chết hết. Cô vĩnh viễn cũng còn nhớ ba ba
liên tục dùng tay nhấc cô lên trên mặt nước lạnh như băng, đã nhớ không rõ có bao nhiêu lâu, trời tối lại sáng, cuối cùng ba ba duy trì không nổi, đặt cô ở bên trong một cái chậu nhựa. Ở khi cô sắp bị đông lạnh chết, cuối cùng chống đỡ được người cứu viện đến.

Cô có một người cô, còn có một người cậu, nhưng dượng và mợ cũng không muốn nuôi dưỡng cô, cuối cùng cô bị đưa vào cô nhi viện. Mấy năm đầu, cô và cậu còn thường xuyên đến cô nhi viện thăm cô, nhưng mà sau đó cũng không tới nữa. Sau khi cô lên đại học đi tìm bọn họ, mới biết được bọn họ đã sớm lần lượt qua đời.

Cô vẫn cứ có cảm giác thân nhân của mình duyên mỏng.

Cô cực độ khát vọng có thân nhân, khát vọng được yêu, được quan tâm, nhưng cô càng sợ có được, lại mất đi lần nữa. Cho nên, cô vô ý thức cự tuyệt tất cả người thân cận với mình. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Đương nhiên, lớn tuổi như vậy mà không kết hôn cũng không loại trừ cô tâm cao khí ngạo (kiêu ngạo). Có đàn ông nhất định sẽ đối tốt với cô, sẽ không thay lòng, cô lại chướng mắt. Cô vừa ý, lại sợ mình không khống chế được.

Lưu Húc Đông giống như biết rõ cô đắn đo suy nghĩ, nên không đường đột hành động, mà là vừa thực sự xuất hiện ở bên cạnh cô, mà biểu đạt quan tâm của mình vừa đúng chỗ. Như thế tiến hành theo chất lượng hơn nửa năm, Trần Yến Yến mới mở rộng cửa lòng tiếp nhận anh ta.

Tiếp theo là liên tiếp hẹn hò, xem phim điện ảnh, ăn cơm, đi dạo phố, mua sắm, nửa năm sau thì ở chung.

Nghĩ tới những thứ này, nội tâm Trần Yến Yến vô cùng ngọt ngào. Người đàn ông này, không chỉ sẽ là chồng của cô, thân nhân của cô, còn sẽ là cha của con trai con gái của cô. Cuộc đời này, cô lại có nhà có người thân.

Sau đó, Lưu Húc Đông muốn đưa cho cô một căn nhà nhỏ cùng với một tấm thẻ có bảy con số.

Cô không muốn, cô yêu là con người của anh, nguyện ý trả giá vì anh. Nếu như nhận những thứ đó, tính chất liền thay đổi.

Lưu Húc Đông hôn cô nói: "Yến Yến, em là đàn bà của anh, hết thảy của anh đều là của em."

Một câu này làm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện