Lộ trình khá xa, Trần A Phúc vô cùng buồn chán nhìn ngoài cửa sổ.
Nhìn về phía sau chợt lóe qua ruộng tốt cùng hoang dã, có loại cảm giác đời trước ngồi xe hơi.
Nhưng đa số thời điểm là nghe La Phương cùng Khánh bá ngoài xe trò chuyện trời nam biển bắc, có đôi khi Trần Thực cũng sẽ chen vào vài câu.
Bọn họ nói vì qua sinh nhật cho Sở Hàm Yên, kinh thành đến bao nhiêu bằng hữu thân thích, tỉnh thành đến bao nhiêu người, ngày sinh nhật đó quý nhân phú hào toàn thành Định Châu trên cơ bản đều đến dự, náo nhiệt như thế nào...
Trần A Phúc coi như hiểu, Sở tiểu cô nương không chỉ bổn gia hiển quý, thái tổ phụ là lão hầu gia, tổ phụ là Hầu gia.
Ngay cả cữu ông ngoại đều là tuần phủ tỉnh Ký Bắc, đây là quan to một phương ...!Như vậy, vị Trần Trụ Trì trước khi xuất gia thì hẳn là thê tử Sở Hầu gia, muội tử La tuần phủ.
Này, này, xuất thân hiển hách như thế, tại sao phải xuất gia đây?
Quả thật nghĩ không ra.
Hơn nữa, bọn họ cũng không nói Hầu gia hiện đảm nhiệm, cũng chính là gia gia ruột tiểu cô nương đến chúc mừng.
Nghe La quản sự nói, có người mang lòng ác ý đối với tiểu cô nương, thậm chí còn mời được một vị quý nhân trong cung...!Lẽ nào, là Sở Hầu gia thay lòng đổi dạ, hiện tại lão bà thế lớn, còn không buông tha tiểu cô nương, cho nên mới bức bách Sở Lệnh Tuyên phải để nữ nhi trốn đến phủ thành?
Còn có, thế nhưng cũng không nói nhà ông bà ngoại cùng mẫu thân tiểu cô nương, có lẽ mẫu thân của con bé đã chết rồi...
Thời điểm Trần A Phúc đang nghĩ băn khoăn, lại nghe đến bọn họ đột nhiên chuyển hướng đề tài, nói đến Tri phủ Trần đại nhân mới nhậm chức.
Trần A Phúc căng thẳng một trận, ngay cả