Trần A Phúc ôm cánh tay Vương thị, gối đầu ở trên vai bà nói: "Nương, con biết rõ.
Nếu như ngay cả cha con con cũng tin không nổi, còn có thể tin ai? Trong lòng con, cha, nương, đệ đệ, Đại Bảo, mọi người đều là người thân thân nhất của con."
Trần Đại Bảo nghe, cũng trượt xuống giường, ôm lấy Vương thị cuốn đầu lưỡi nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều là người thân thân nhất của Đại Bảo."
Vương thị cười rộ lên, bà cảm thấy khuê nữ cùng ngoại tôn đoạn thời gian gần đây đặc biệt thích làm nũng với bà, lời nói cũng nói được có chút xấu hổ muốn chết.
Nhưng mà, bà thích.
Trần A Phúc suy nghĩ trong lòng, Trần Danh tính cách không nóng không lạnh, lại đặc biệt nghe Trần Nghiệp, có một số việc bị Trần Nghiệp xía vào không dễ làm.
Xem ra, về sau sản nghiệp của mình và sản nghiệp nhà Trần Danh vẫn phải phân biệt rõ ràng thì tốt hơn.
Không phải sợ bị người nhớ thương đi, mà là không muốn nghe đến những thứ "Tạp âm" kia, càng thêm phiền não.
Rồi nàng nói với Vương thị: "Nương, cha con lương thiện, tính cách lại thiên về không lạnh không nóng.
Nếu như về sau cha bắt đầu quản lý gia nghiệp, nương vẫn nên nói thêm để cảnh tỉnh ông, phải chú ý cái nhà này của chúng ta nhiều hơn."
Vương thị cười gật gật đầu, nói: "Nương biết rõ." Lại nói: "Cha con cũng không ngốc, có một số việc trong lòng ông ấy rõ ràng."
Trần A Phúc nói: "Trong lòng cho dù rõ ràng, chỉ là có đôi khi loay hoay sĩ diện."
A Lộc ở một bên nói: "Tỷ tỷ yên tâm, nếu như cha không bỏ được mặt mũi, đệ nhắc nhở ông."
Mấy người đang đông phòng nói chuyện hồi lâu, mấy người trong tây phòng còn không chưa nói xong.
Trần A Phúc liền dẫn Đại Bảo về nhà mới.
Trần Danh đã nói sẽ không lại để cho thê tử trai gái chịu ủy khuất, liền nhìn hắn biểu hiện đi.
Mặc kệ mẫu tử Trần Nghiệp nghe trong thôn