Trần Danh gật gật đầu, thở dài nói: "Nương con hôm qua ban đêm ngủ muộn, bây giờ còn chưa dậy." Lại kéo Trần A Phúc đến cửa hông bên kia, nhẹ giọng nói: "Hiện ở trong thôn có chút đồn đãi không dễ nghe, A Phúc nghe đừng để trong lòng.
Con chỉ cần nhớ kỹ, nương con là một phụ nữ tốt, thê tử tốt, mẫu thân tốt, trước kia con tôn kính nàng như thế nào, về sau vẫn phải tôn kính nàng như thế ấy.
Nếu như con có một chút thờ ơ nương của con, không chỉ sẽ làm nương con thương tâm, cha cũng sẽ không cao hứng."
Giọng nói của hắn ôn hòa giống như trước kia, nhưng sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
Nam nhân này thật tốt! Trần A Phúc có chút cảm động.
Nàng vươn tay ôm cánh tay Trần Danh nói: "Cha, mặc kệ người khác nói như thế nào, con chỉ tin cái con nhìn thấy, chỉ tin con cảm nhận được.
Con biết rõ, nương con là nương tốt nhất, cha con cũng là cha tốt nhất.
Cả đời này, con cũng sẽ tôn kính hai người, hiếu kính hai người."
Trần Danh vui mừng gật đầu, dùng tay vỗ vỗ cái tay Trần A Phúc ôm hắn nói: "Khuê nữ ngoan.
Nương con trước kia ăn những khổ cực đó, không ăn không."
Hai người đang nói, A Lộc chống gậy đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn khẩn trương, lại đây hỏi Trần Danh: "Cha, nương con tối hôm qua sao lại khóc đến lợi hại như vậy đây? Là ai khi dễ nương?"
Trần Danh thở dài, lại lặp lại lời nói mới rồi một lần.
Trần A Lộc trịnh trọng gật đầu, nói: "Nương con tốt như vậy, làm sao con không tôn kính nương đây.
Những người xuyên tạc quá đáng giận, bọn họ làm gì lại nói nương con?"
Trần A Phúc nói: "Miệng người khác chúng ta ngăn không được, mấy ngày này tận lực đừng để