Trần A Lan nhu thuận chịu khó, Trần Danh và Vương thị đều thích nàng, ấn tượng của Trần A Phúc đối với nàng cũng rất tốt, cho nên mới thêm trang mạnh tay.
Bọn họ cầm giống nhau, Giao thị liền khoa trương chậc chậc hai tiếng, lại nói hai câu hâm mộ.
Đừng nói, có một vai diễn phụ nhân như thế, khiến cho người tặng lễ và người thu lễ đều sung sướng vài phần.
Trần A Lan xấu hổ đỏ mặt, cười đến mặt mày cong cong, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trần Nghiệp đối với bọn họ thêm trang lại càng hài lòng, cười ha ha.
Lần này Hồ thị cũng tương đối hài lòng, còn phá lệ nắm một nắm đậu phộng rang nhét vào trong tay Đại Bảo.
Con mắt Trần A Cúc đều chăm chú vào trên hộp lược không rút ra được, đi đến gần trước bàn.
Trần A Cúc đi đến gần trước bàn, thay phiên cầm sáu cây lược ở trong tay sờ mó chà xát, thích đến không thôi.
Nàng ta thấy Trần A Lan căng thẳng nhìn nàng ta, trầm mặt, mất hứng nói: "Ta chỉ xem một chút, cũng sẽ không cướp, mày còn như làm ra cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia làm gì." Nói xong, quăng lược dầy trong tay vào trong hộp gấm.
Trần A Lan tức giận lập tức khóc rồi.
Trần Nghiệp tức chết rồi, nhấc chân cởi giày liền đánh tới Trần A Cúc, trong miệng mắng: "Tao đánh chết mày cái thứ lòng dạ hiểm độc lá gan khốn kiếp.
Đó là tỷ tỷ ruột của mày, nó lập tức liền phải xuất giá rời khỏi cái nhà này, mày không nói cùng tỷ tỷ lời hay ý đẹp thì thôi, còn nói những lời chọc trái tim này, ngay cả Đường tỷ cách phòng cũng không bằng..."
Lần này Trần Nghiệp hạ tử thủ, một trận loạn đả.
Hắn một tay túm lấy xiêm y Trần A Cúc một tay cầm đế giày đánh, Trần A Cúc muốn chạy cũng chạy không thoát, đau đến vừa khóc vừa la.
Trần lão thái và Trần A