Đại Bảo nói lời như vậy, khiến lòng Trần A Phúc có chút chua xót, nho nhỏ là hắn biết cảm ơn.
Hắn là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, là hài tử đáng thương nhất.
Nhưng bởi vì được người trong sạch nhặt được, trải qua ngày an ổn.
Cho dù trước kia nàng còn chưa xuyên việt tới đây, Trần gia nghèo rớt mùng tơi, cũng làm hết sức che chở hắn.
Nhưng Vương Thành nho nhỏ, có cha ruột, còn có nhiều thân thích như vậy...
Trần A Phúc ôm Đại Bảo dậy đặt ở trên đùi nói: "Đứa bé ngoan, cảm ơn, là nhân phẩm của một người tốt.
Con có thể nghĩ như vậy, nương thật cao hứng.
Mặc kệ về sau con có bao nhiêu tiền đồ, đi nơi nào, đều phải nhớ cái nhà này cứu con, cho con ấm áp, che chở con."
"Dạ, con sẽ nhớ kỹ." Đại Bảo đáp.
Buổi trưa nghỉ xong, Trần A Phúc lại tới đến nhà cũ.
Trần Danh không ra ngoài, mà là liên tục thấp giọng nói chuyện cùng Vương thị.
Hắn thấy Trần A Phúc đến, lại cực kỳ nghiêm túc nói cùng nàng vài câu.
Chủ quan là, nàng là thân khuê nữ của Trần Danh hắn, để cho nàng không cần nghe mẫu tử Đinh thị nói bậy.
Về sau, nếu như có người ngoài cũng nói như thế, kêu nàng không nên tin.
Nàng có lẽ lớn lên cùng với Tri phủ Trần đại nhân có chút giống nhau, đây hoàn toàn là trùng hợp...
Bọn họ là lựa chọn tiếp tục gạt mình.
Trần A Phúc cũng vui vẻ được giả bộ hồ đồ, vội vàng ôm một cánh tay Trần Danh nói: "Con đương nhiên không tin những lời đồn kia.
Nếu con không phải là thân khuê nữ của cha, làm sao cha có thể đối tới với con như thế? Cha đối tốt với con, con đều nhớ kỹ đâu, cho dù là những năm ngu xuẩn kia, cũng biết rõ cha con là cha tốt nhất thiên hạ."