Tối ngày hai mươi bốn, Vương thị sau khi chuẩn bị xong đồ cho Trần Danh đi Định Châu, lại cầm một tấm ngân phiếu cho Trần A Phúc, nói là tiền cổ phần gia nhập tửu lâu.
Trần A Phúc không thu, Trần Danh cũng không cho Trần A Phúc thu.
Hắn nói: "Cổ phần viết là tên Trần Danh ta, ta nhận của A Phúc hai trăm năm mươi lượng bạc, đó là khuê nữ của ta hiếu kính ta.
Ta dùng những bạc này, tính là thế nào."
Vương thị đỏ mắt lên, nói: "Nếu như quản gia cảm thấy ta không nên thu những bạc này, ta kêu người trả lại cho hắn là được."
Trong lòng Trần Danh vẫn cảm thấy Trần A Phúc không nên khuyên Vương thị nhận lấy bạc này, bởi vì không muốn Vương thị khổ sở, cho nên vẫn luôn không nói rõ.
Còn khẩu thị tâm phi khuyên nhủ: "Ta cũng không phải là nói bà.
Bà cứ coi bạc này là đồ cưới, giữ lại cho mình tiêu.
Ta có khuê nữ hiếu kính, đủ rồi."
Vương thị nói: "Cuộc sống của ta không còn gì đơn giản hơn, làm gì dùng được số tiền kia?"
Trần A Phúc khuyên nhủ: "Nương, cha con không muốn xài thì thôi.
Bạc này về sau nương có thể mua sản nghiệp, tương lai để cho đệ đệ, đồ cưới của mẫu thân vốn chính là truyền cho nhi tử."
Vương thị không còn cách nào, chỉ đành phải cất ngân phiếu lại.
Thấy Trần Danh đi ra ngoài, lại nhắc tới cùng Trần A Phúc: "Nương vẫn cảm thấy không nên thu tiền này.
Nương không có chổ xài, cha con lại không muốn dùng, nói không chừng trong lòng còn trách nương."
Trần A Phúc nói nhỏ: "Nếu như nương không thu khoản tiền này, cái người kia thấy thẹn với người, không có việc gì liền muốn đền bù thua thiệt, còn không biết phải làm ra những chuyện gì.
Nếu như vậy, cha sẽ càng mất hứng."
Nàng không thể nói ra khỏi miệng là, phàm không có