Lần này, Trần A Phúc và Đại Bảo, Trần Danh, Vương thị cùng nhau ngồi đi trong một chiếc xe ngựa to có lọng che.
Theo Trần Danh yêu cầu, đến huyện Trung Ninh rồi, xe ngựa kéo quanh một đoạn đường, đi Lão Hòe thôn một chuyến.
Chỗ đó hai trăm mẫu ruộng vài ngày trước đã cắm mạ, xanh mơn mởn nhìn không thấy bờ, rất nhiều tá điền đều đang bận rộn ở dưới ruộng.
Trần Danh xuống xe nói chuyện với nhóm tá điền một hồi, mới lại lên ngựa xe tiếp tục đi tiếp.
Cuối buổi trưa về đến nhà, Sở Lệnh Tuyên trực tiếp đi Ảnh Tuyết Am, Sở lão hầu gia cùng Sở tam phu nhân, Sở tiểu cô nương đều đang ở trong am vài ngày.
Mẹ con Trần A Phúc đi Lộc Viên ăn bữa cơm trưa.
Trần A Phúc lại nói cùng Trần Danh cùng Vương thị, sang năm Sở gia sẽ còn đưa sính lễ cho bọn họ, mình thành thân xong cũng sẽ sống ở Đường Viên.
Vương thị và Trần Danh nghe thì cao hứng không thôi, Sở gia như vậy, không chỉ vẫn xem A Phúc trở thành thân khuê nữ bọn họ, cũng coi bọn họ thành quan hệ thông gia thật sự.
Hơn nữa, khuê nữ ở tại Đường Viên, vẫn là ở bên cạnh mình.
Cao hứng một trận, Vương thị nghĩ tới điều gì, vui mừng trên mặt sắc mặt lại nhạt xuống, nói: "A Phúc, nương cảm thấy như vậy không tốt.
Sở đại nhân ở Định Châu, không thể thường xuyên về Đường Viên, các con chẳng phải là không thể ngày ngày gặp mặt? Như thế, nữ nhân khác dễ dàng cắm vào giữa các con."
Tối hôm qua Trần A Phúc cũng suy nghĩ một chút ông cháu Sở Lệnh Tuyên an bài cho nàng như vậy, không cho nàng đến kinh thành ở còn có thể nói là bảo vệ nàng, nhưng ngay cả Định Châu cũng không cho nàng ở lâu, cũng có chút ý tứ hàm xúc không rõ.
Trước kia không cho Sở tiểu cô nương