Bởi vì có Yến Trầm Hương đủ lượng cung ứng, còn có đại phu giỏi định kỳ kiểm tra đổi dược, chân Trần Đại Bảo khôi phục được vô cùng tốt.
Giữa sau tháng tám, ném đi gậy đi đường cũng không thấy được đau đớn, thế nhưng có thể chạy có thể nhảy.
Nhưng Trần A Phúc không cho cậu tùy tiện đi đường, thương gân động cốt một trăm ngày, vẫn để cậu sau ba tháng lại tự do hoạt động.
Ngày hai mươi hai tháng tám muộn, nhiều ngày không gặp Sở Lệnh Tuyên cuối cùng trở về.
Lúc hắn đến sắc trời đã tối, lão hầu gia dẫn Sở Hàm Yên và Sở Lệnh Trí đã về Đường Viên, Đại Bảo ở dưới đèn viết chữ, Trần A Phúc ngồi ở bên cạnh cậu thiêu thùa may vá.
Sở Lệnh Tuyên mặc trường bào màu tím, đầu tóc rối tung ướt sũng đi tới.
Hắn đưa cho Đại Bảo vài túi giấy dầu, là quà ăn vặt đặc sắc Liêu Thành, có hạt thong ngào đường, bánh ngọt hạt thông, hạt vừng ngào đường.
Đại Bảo lễ phép nói: "Cảm ơn phụ thân."
Trần A Phúc đứng dậy cười nói: "Đại gia còn chưa ăn cơm đi?"
Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu, cười nói: "Chưa đâu, ta liên tục chịu đựng, muốn ăn mì vằn thắn nàng làm."
Trần A Phúc cười nói: "Đại gia ngồi nghỉ, ta đi chuẩn bị.
Hôm nay La tiểu quản sự mới mua một ít tôm sống, còn đang dưỡng, ta làm cho chàng mì vằn thắn hải vị."
Trần Đại Bảo vội vàng nói: "Nương, nhi tử cũng muốn ăn mì vằn thắn hải vị."
Trần A Phúc nói: "Được, cũng làm cho Đại Bảo."
Nàng kêu Tằng thẩm đi phòng bếp làm mì vằn thắn, Sở Lệnh Tuyên ở trong phòng kiểm tra việc học của Đại Bảo.
Mì vằn thắn chỉ dùng tôm bóc vỏ làm nhân bánh cũng ăn không ngon, nhân bánh còn phải thêm thịt heo mới tươi ngon.
Nàng băm nửa cân thịt heo, lại băm đại khái lượng tôm bóc vỏ, thêm vào nước tương, muối, hành thơm, rượu gia vị quấy