Trần Thế Anh biết rõ Trần A Phúc nói là nói thực, Vương Quyên Nương không có tiền không có thế, tính tình lại nhu nhược, nếu như gả vào nhà hắn, mẫu thân của mình sẽ không đối tốt với nàng, nữ nhi nàng sinh ra lại càng không được tốt...
Những lời kia từng từ từng chữ như kim châm, đâm đến hắn khó chịu.
Hắn vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, lại không thể để Trần A Phúc quăng đi chuyện của hắn đi ra ngoài.
Hiếu thuận là một mặt, đối với hắn cũng có ảnh hưởng lớn.
Hắn gian nan nói: "Phúc nhi, cha biết rõ, cha đều biết rõ, tổ mẫu của con làm rất nhiều chuyện không tốt, để cho con và nương con chịu ủy khuất.
Nhưng mà, bà ấy là nương của cha, dù có như thế nào, cha cũng không thể bỏ mặc bà ấy.
Lại có, nếu như danh tiếng của bà truyền xấu đi, sẽ ảnh hưởng danh tiếng con và mấy muội muội của con.
Con tìm được người trong sạch, nhưng muội muội con còn không có..."
Hai cha con người nói chuyện tan rã trong không vui, Trần Thế Anh than thở đi phòng khách Đông Sương nghỉ ngơi.
Cuối giờ Tuất, Lộc Viên triệt để bình tĩnh trở lại, A Lộc mới trở về nghỉ ngơi.
Trần A Phúc đè xuống lòng hiếu kỳ, chưa cùng đi qua tìm hiểu kết quả.
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc liền rời giường, tự mình đi phòng bếp làm điểm tâm.
Bởi vì Trần Thế Anh ở Giang Nam ngốc qua mười mấy năm, thích ăn rượu nếp than, cho nên Trần A Phúc làm trứng rượu nếp than, bánh bao hấp cùng bánh rán hành.
Lúc này Đại Bảo còn chưa rời giường, chỉ có Trần A Phúc bồi Trần Thế Anh ăn điểm tâm.
Sắc mặt Trần Thế Anh ảm đạm, vừa nhìn liền ngủ không ngon.
Hắn ân cần kêu Trần A Phúc ăn cơm, kẹp bánh bao kẹp bánh cho nàng, kêu nàng thật tốt hiếu kính Vương thị, rảnh rỗi thì đi