Nhìn tiểu nhân nhi này, trên mặt Sở Hầu gia lạnh như băng lại có chút nhiệt độ, vươn tay muốn sờ sờ con bé, nhưng đụng chạm đến màn tơ xong lại rụt trở về, quay đầu lại đi ra phòng ngủ.
Hắn gật đầu vài cái không thể nhận ra với Trần A Phúc, lại lạnh giọng nói với Sở Lệnh Tuyên: "Ta hiện tại trở về trạm dịch, sáng mai phải đi phía nam."
Sở Lệnh Tuyên không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Hắn vừa nhìn về phía Sở Hoa cùng hài tử trong ngực nàng, Sở Hoa chu môi xoay đầu sang một bên không để ý tới hắn, Hằng Ca nhi vương nước mắt còn đang cười với hắn.
Sở Hầu gia lắc lắc đầu, thở dài, đi ra ngoài phòng, Sở Lệnh Tuyên cũng đi theo ra ngoài.
Khi bóng lưng Sở Hầu gia biến mất ở cửa sân, Sở Hoa mới khóc lên tiếng, vú nuôi vội vàng chạy qua tiếp nhận Hằng Ca nhi lại bắt đầu khóc rống từ trong ngực nàng.
Trần A Phúc đi qua dùng khăn lau nước mắt giúp nàng ấy, khuyên nhủ: "Sở tỷ tỷ đừng khổ sở, khóc nhòe trang liền không đẹp mắt nữa."
Sở Hoa khóc ròng nói: "Ta vừa nhìn thấy hắn, liền sẽ bắt đầu nghĩ tới cuộc sống của nương ta mấy năm qua, nhớ tới ta và ca ca ta không thể không đi xa biên quan, còn có Yên tỷ muội chịu khổ...!Ta hận hắn, oán hắn...!Kỳ thật, lúc ta còn nhỏ là hắn hiểu rõ ta nhất.
Hắn sao có thể như vậy..."
Trần A Phúc khó mà nói Sở Hầu gia cái gì, chỉ đành khuyên Sở Hoa nghĩ thoáng một chútt, thời gian tệ nhất đã qua, cuộc sống tốt đẹp chính là ngay trước mắt...
Sở Hoa vừa khóc vừa kể lể, khóc đủ, bọn nha đầu bưng nước đến cho