Các nữ quyến đi trắc phòng, mới vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Đại Bảo tay cầm tay Sở Hàm Yên hùng hùng hổ hổ chạy vào.
Sở tiểu cô nương bình thường động tác tương đối chậm, nói chuyện, đi đường, thậm chí ăn cơm đều chậm hơn người khác một chút, Sở đám người Hoa vẫn là lần đầu tiên thấy nàng chạy bộ, còn gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nàng chạy đến trước mặt Trần A Phúc, chu môi nói: "Di di, tỷ muội rất nhớ người, nhớ Đại Bảo." Nói xong, liền nằm ở trên đùi Trần A Phúc.
Đại Bảo nói: "Nương, con cũng nói với muội muội hai người chúng ta đều nhớ nàng, nhớ đến ăn không ngon, nàng đều cảm động đến rơi lệ." Lúc trước cậu xác thực có mấy lần nhớ Sở tiểu cô nương và mẫu thân nhớ đến ăn không ngon, khi đó Trần A Phúc cũng còn ở Định Châu phủ chưa trở về.
Trần A Phúc cười ôm tiểu cô nương ngồi lên chân, vuốt đầu tóc giúp con bé nói: "Đúng nha, di di nhớ tỷ muội nhớ đến khẩn.
Con về Đường Viên, về sau chúng ta có thể ngày ngày ở cùng một chỗ rồi."
Tiểu cô nương ôm cổ Trần A Phúc lẩm bẩm lầm bầm làm nũng.
La tứ nãi nãi khoa trương cười khanh khách nói: "Ai da, chung đụng tốt đến thế này, cho dù là mẹ con ruột cũng không gì hơn cái này."
Trần Trụ Trì cũng nói: "Đúng vậy, Yên tỷ muội có thể vui vẻ, khỏe mạnh giống như bây giờ, đều dựa vào A Phúc.
Ta là loại tình huống thế này, Tuyên Nhi lại ngày ngày bận rộn, chỉ là Yên tỷ muội đáng thương...!Phật tổ phù hộ, để cho nó gặp được A Phúc." Bà lại nhớ tới trước kia, dùng khăn lau nước mắt.
Sở Hoa vội