Nội thị đằng sau Vinh Chiêu công chúa đưa lên một cái khay, phía trên để một thanh ngọc Như Ý, một bản (nữ giới).
Trần A Phúc lau lau con mắt, đè xuống không cam lòng trong mắt.
Vinh Chiêu quá xấu xa, chuyện hư hỏng đều để cho nàng ta nói xong rồi.
Nàng ta thân phận cao quý, mình bị bắt nạt cũng đành phải nhận, vì Đại Bảo ở nông thôn, cũng vì Sở gia...
Nhưng mà, món nợ này nàng nhớ kỹ, chờ Kim Yến Tử đi ra, cho dù mình không ở nơi này, cũng sẽ khiến nó đòi lại món nợ này.
Trần A Phúc đỏ hồng mắt tiếp ngọc Như Ý cùng (nữ giới), lại dâng lên một đôi giày.
Sau đó, Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc lại quỳ trước mặt Sở Hầu gia.
Trần A Phúc dập đầu nói: "Nhi tức gặp qua cha chồng, nguyện cha chồng phúc thọ an khang."
Sở Hầu gia uống trà, ấm giọng nói: "Hôm nay ủy khuất con dâu, là cha chồng vô dụng.
Con dâu về sau phải hiếu kính tổ phụ của con, hầu hạ kỹ phu quân, sớm ngày vì Sở gia con đàn cháu đống." Nói xong, liền cho nàng một cái hồng bao.
Hắn hết sức thích người con dâu này.
Mặc dù nàng xuất thân không cao, nhưng mà hiền lành, thông minh, thiện lương, chú ý đại cục, cực kỳ mấu chốt là nuôi dưỡng thập nhất hoàng tử vô cùng tốt.
Hắn rất muốn khen ngợi nàng vài câu...!Nhưng vì tốt cho nàng, không khen cũng được.
Hắn lại dư quang nhìn Vinh Chiêu một chút.
Phụ nhân này, không thủ phụ đức, điêu ngoa tùy hứng, bá đạo lớn lối, lại không đầu óc, bị người lợi dụng còn không tự biết.
Nếu không phải vì chờ đợi cửu hoàng tử chữa lành chân, hoặc là vì chờ đợi thập nhất hoàng tử bình an lớn lên, mình đường đường nam nhi bảy thước, đã từng thống lĩnh ngự lâm quân, như thế nào còn phải lá mặt lá trái cùng nàng ta.
Còn may, không cần thập nhất hoàng tử lớn lên, chân cửu hoàng tử đã