Lúc này đã cuối buổi trưa, bình thường các hương dân đã ăn cơm xong.
Nhưng bởi vì hôm nay vội vàng xem tuồng Vương gia cùng Ngô gia, tuyệt đại đa số nhà hương dân mới bắt đầu nấu cơm.
Thấy phụ tử Vương gia đến mời, các nam nhân đều vui tươi hớn hở đi Vương gia.
Trong sân xếp đặt năm bàn, Vương Thành dẫn Vương tiểu đệ ở bên ngoài tiếp khách.
Trần A Phúc và Ngô thị với nữ nhân sau khi ăn cơm xong ở trong phòng, liền bắt đầu thu thập đồ đạc.
Vương gia nghèo rớt, trừ ra vài món xiêm y cũ để tắm rửa, đúng là không thứ gì đáng giá mang đi.
Ngô thị nhìn khung thêu nửa ngày, vẫn không mang, cuộc đời này của nàng đều không muốn chạm nó nữa.
Sau khi ăn xong, Vương Thành đều đưa món ăn chưa ăn hết cho những khách nhân, còn nói nhà mình đi rồi, nếu bọn họ coi trọng loại đồ vật nào, thì đều cầm đi đi.
Đám người Trần A Phúc và người Vương gia đi ra sân nhỏ, Vương Thành cùng Ngô thị quay đầu lại nhìn một chút phòng cỏ tranh ở chín năm, cáo biệt cùng người tiễn đưa, lau nước mắt lên xe.
Trần A Phúc mang Vương tiểu muội cùng Hạ Nguyệt ngồi một chiếc xe ngựa, ba miệng ăn Vương gia khác ngồi một chiếc xe.
Một đội xe ngựa ở thời điểm muốn ra thôn, nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu khóc.
Trần A Phúc vén rèm lên, nhìn thấy Ngô lão thái cùng một ông già, ba nam nhân đi theo xe ngựa kêu khóc: "Khuê nữ, mày không có lương tâm, học tay nghề lão Ngô gia, cũng không để ý chết sống nương lão tử..."
Một nhà cực phẩm, không chỉ người kỳ ba, ý tưởng lại càng kỳ ba.
Vương tiểu muội rụt rụt thân thể nho nhỏ vào trong lòng Trần A Phúc, sợ hãi nói ra: "Sợ!"
Trần A Phúc ôm sát con bé nói: "Tiểu muội không sợ, chúng ta đi nhà mới, muội ngay cả thấy cũng nhìn không thấy tới bọn họ nữa."
Vương tiểu muội nghe,